Chương 16: Xinh cái con khỉ
Cậu và bạn Tuyết ra xe, trông rất tình cảm, rất xứng đôi.
Bỏ lại Sen, đau buồn khổ sở. Ngày xưa cậu đi đâu cũng gọi, phút phút lại kêu, đôi khi cảm thấy phiền phức… giờ bị cậu ngó lơ, còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Con bé lững thững đi về, nhà cách trường xa ơi là xa, hôm nào cũng phải đi bộ cả tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao, nhà mẹ không được giàu như nhà cậu mà.
-“Cậu ơi ăn kẹo không?”
-“Tao không thích đồ ngọt!”
-“Thế em ăn vậy…”
….
-“Cậu ơi bài kiểm tra em được 7 đấy!”
-“Trí nhớ tao vẫn còn tốt, không phải nhắc.”
-“Hihi, thế cậu hứa gì chắc cậu nhớ nhỉ?”
-“Nhớ, tao mua rồi, để trong phòng mày, trên giường…”
-“Uầy, thật á, mà sao cậu lại làm được 10 thế?”
-“Vì tao không ngu như mày!”
…
-“Cậu ơi em mệt quá!”
-“Sao mà mệt?”
-“Hình như em bị say xe ý sao cậu ạ!”
-“Tao bảo mày không nghe, ra chơi thì ngồi một chỗ thôi, chạy như giặc, giờ mệt người lả ra rồi còn gì?”
-“Em biết rồi, lần sau em chạy ít…”
-“Sáng lại còn không ăn, con ngu!”
-“Ai bảo cậu chê em béo.”
-“Thôi được rồi, dựa vào đây…”
Kí ức thoảng qua, hồi đó mệt mỏi đau buồn khốn khổ, đều có thể dựa vào vai cậu. Giờ Sen cũng cảm thấy mệt lắm, đi bộ mệt, về bán ốc cả tối, rửa bao nhiêu bát, nhọc người kinh khủng, thì lại chẳng có ai ở bên. Một đứa vốn nói nhiều như nó sắp thành tự kỉ rồi, sầu ơi là sầu.
Con bé cứ thế đi, mắt một bọng nước, nhớ cậu, nhớ ông chủ, nhớ bà chủ, nhớ các bác…nhớ cái nơi mà nó sinh ra lớn lên, nhớ cái nơi nó từng gắn bó cả thời ấu thơ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad, những trang khác là đăng trái phép.
Nó đi, đi mãi, đi mãi…Mãi mà chẳng về tới nhà.
Lúc nó ngẩng đầu lên, thì đã thấy một cánh đồng hoang lạ hoắc. Con bé vò đầu gãi tai, chết mất, nó không để ý đường, đi tới đâu thế này? Nó cũng chẳng biết nữa, làm cách nào mà về nhà đây? Không về đúng giờ làm việc chắc mẹ nó mắng chết.
Sen khóc! Nín nhịn mãi rồi bây giờ nước mắt chảy.
Nó nhìn bốn phương tám hướng, lơ nga lơ ngơ. Nó sợ, đi tới đi lui, đều cảm thấy không đúng, khổ sở ngồi một chỗ, nức nở.
-“Chỉ biết khóc là giỏi thôi!”
-“Không khóc thì biết làm sao bây giờ?”
Có đứa mặt vẫn úp xuống đầu gối, phụng phịu. Đứa kia thở dài.
-“Lên xe!”
-“Xe…”
Ấp úng, ngẩng đầu, giật mình! Rồi hét toáng.
-“A…CẬU!”
-“Cậu mợ gì, muốn đi nhờ thì theo.”
-“Có…có…trời ơi em mừng quá…chẳng phải cậu đi đâu với bạn Tuyết sao? Sao cậu lại không đi nữa à? Sao cậu lại biết em ở đây? Cậu biết không, lúc nãy em đi linh tinh rồi em quên mất mình đi đâu luôn…”
Mồm năm miệng mười, cậu đi đằng trước vẫn lặng thinh.
-“Không có cậu chắc em chết mất, chẳng biết về nhà như thế nào…cậu đúng là cứu tinh của em…”
-“…”
-“Cậu hết giận em rồi à?”
-“…”
-“Sao cậu không nói gì thế?”
-“…”
Thôi không sao, cậu không nói thì nó nói vậy, dù sao bao nhiêu ngày nó không được nói chuyện với cậu rồi. Cậu mở cửa xe, đi vào, Sen cũng lóng ngóng vào theo.
-“Ngồi lên trên!”
-“Dạ?”
-“Ngồi ghế trên, điếc hả?”
-“Vâng!”
Con bé ngậm ngùi đi lên, buồn thối ruột. Thỉnh thoảng ngó xuống, thấy cậu đang đọc sách, dạo này cậu đẹp trai phong độ quá!
-“Nhìn gì?”
-“Không…em có nhìn gì đâu!”
Bị cậu bắt gặp, xấu hổ thật. Nhưng xong một lúc lại nhớ nhớ, quay xuống ngó trộm cậu. Đại thiếu gia ở gần Sen như vậy, mà sao Sen thấy xa cách quá, cậu lạnh nhạt thật.
Về tới nhà, nó lễ phép chào bác lái xe, chào cậu. Thường ngày thì nó vẫn ra quán ốc luôn, nhưng hôm nay quên khuấy mất, thôi vào nhà cất balô rồi đi cũng được.
Cũng không ngờ, nghe tiếng mẹ nó vọng ra, mẹ nó chắc về nghỉ ngơi đổi bác Tùng ra thay phiên.
-“Con ranh về chưa?”
-“Chưa, nó đi đâu không biết.”
-“Con mất dạy!”
-“Tháng này chẳng ăn được đồng nào từ nhà đó cả!”
-“Yên tâm, tôi đã nói nó không xin được thằng ranh kia tiền thì đừng có đi học…”
-“Nhà đó cũng vô tâm thật, cho nó về nhà ta bao lâu mà cũng không gửi tiền…vậy mà bà bảo họ yêu quý con bé…”
Mẹ nó cáu nhặng.
-“Thì ai mà biết, thấy cưng như thế cơ mà! Thấy ánh mắt cô ta nhìn con bé đầy trìu mến…thằng bé nhà đó thì giữ nó như giữ của…ai ngờ, phũ là phũ hẳn…”
-“Cũng chưa bằng bà, con đẻ mà còn vứt sọt rác được!”
-“Trách tôi được hả? Thẳng cha nó khốn nạn, mà hồi đó giữ nó lại thì tới với ông được chắc? Biết thế cứ để nó ở nhà đó, hàng tháng tới lấy tiền là xong, giờ về, thu hoạch lại ít đi…”
-“Biết thế đã giàu…”
Sen gần như hóa đá, sốc không nói lên lời. Vừa hay mẹ nó mở cửa bước ra, vừa đi vừa lầm bẩm.
-“Con ranh, về đợt này xem tao trị mày như thế nào!”
Sen nhìn mẹ, mặt tái mét. Lời cậu, lời anh Sên vang vọng trong đầu nó.
-“Mày ngu lắm, chỉ vì tao sợ mày buồn nên tao mới không nói, người đó, không phải người tốt, mày sẽ khổ…”
-“Em nghe này, bà ta không phải người tốt đâu.”
….
Lúc mọi người khuyên, thì nó chẳng nghe, bây giờ hối hận là quá muộn, điều duy nhất nó nghĩ được lúc này là chạy, mải miết chạy. Nhưng sức trẻ, đâu có bằng người lớn, chạy được một lúc, thì đã bị mẹ và bác Tùng đuổi kịp.
-“Bỏ tôi ra, các người không phải người tốt!”
-“Sen, nghe mẹ nói này…con hiểu nhâm rồi…”
-“Không phải, mẹ bỏ con ở sọt rác…”
-“Nghe này…”
-“Mẹ chỉ muốn tiền thôi, mẹ xấu tính…”
-“Láo, im miệng, con này, nói ngọt không nghe, mau theo tao về nhà!”
Mẹ nó hất hàm, bác Tùng đã giữ chặt tay con bé.
-“Bỏ tôi ra, tôi ghét các người, đồ xấu xa…”
-“Ngậm mồm, ranh con!”
-“Bỏ ra!”
-“Có tin tao vứt mày xuống ao không?”
-“Tôi sẽ nói với ông bà chủ, tôi sẽ nói với cậu chủ, rồi các người sẽ bị trừng phạt…”
-“Hahaha…mày có tin mày chỉ cần mở miệng, tao sẽ giết ngay thằng cậu chủ của mày không?”
Giọng nói độc ác u ám vang lên, ánh mắt nó đầy rẫy sợ hãi, uất ức. Nó muốn kháng cự, mà không thể.
Hai con người đê tiện đánh đập, rồi nhốt bé con trong phòng chứa đồ, cái phòng nhỏ xíu, toàn đồ cũ hôi hám và chuột chạy, nó cầu cứu, la hét…vô ích.
Được một ngày, họ mang bát cơm nguội vào, người phụ nữ hất hàm.
-“Tiền trong balô mày là sao?”
Nó ngoan cố, nhưng con dao trong tay người đàn ông đã dí sát cổ.
-“Là…là…cậu chủ cho…con…đoán thế…”
-“Ai thèm là mẹ mày, con cái gì, phát ớn…nghe đây, mặc quần áo đi học cho tao, mỗi tuần phải xin được tần này tiền, nếu không đừng trách tao ác!”
Sen kinh hãi, nó hơi rùng mình, lắp bắp.
-“Không được đâu ạ, cái đó là tiền mua sách vở, hàng tuần làm sao mà xin được nhiều tiền như thế?”
-“Nó nhiều, hoặc là mày đem tiền về, hoặc là…”
Bác Tùng cười, con dao trên tay bác cứ lượn qua lượn lại, mồ hôi trên người nó đổ ra như tấm, bác còn dọa nó, nếu tiết lộ bất cứ một việc gì, bác sẽ không tha cho cậu chủ.
Hôm đó, Sen đi học với tinh thần rất uể oải.
Nó trầm lắng, suy nghĩ lung tung. Giờ ra chơi, có giọng nói hỏi han.
-“Hôm qua sao không đi học?”
-“…”
-“Tôi phải nói với cô là bạn ốm đấy!”
-“…”
Nó không nói gì, người kia bực tức quay lên, con này, rõ là nó sai, cậu giận nó là đúng, giờ nó cũng chơi trò yên lặng với cậu là sao? Nó có quyền đấy hả?
Đại thiếu gia vì lòng tự trọng, mà không cho phép mình mất mặt nữa, nhưng hết một tiết, cậu lại sốt ruột quay xuống.
-“Mặt làm sao thế kia? Tím tái hết cả?”
-“…”
-“Chẳng qua tôi là lớp trưởng nên quan tâm tới các bạn trong lớp thôi, đừng hiểu nhầm…”
-“Em bị ngã…”
Nó thở dài, yếu ớt nói. Lớp trưởng thủng thỉnh quay lên.
Sen dạo này kết quả học tập xuống dốc, cộng với việc không còn thân với cậu nữa, đâm ra với các bạn nữ cũng hết thân.
Tiết thể dục, nó nhọc, xin thầy ngồi nghỉ. Cả lớp hôm nay học nội dung chạy xa, ai cũng mệt nhoài. Nghỉ giữa giờ, có mấy bạn nữ tới chỗ nó.
-“Làm sao đây?”
-“Mình bị mệt!”
Thủy Linh nhếch miệng.
-“Ốm hay trả vờ để không phải chạy?”
-“Đúng đó, trông bạn vẫn khỏe mà, ốm kiểu gì mà ốm!”
-“Bạn cũng khôn thật…”
Ánh Tuyết gần đó, định góp vui, mà thấy Thế Hiển từ xa đi tới nên thôi. Cô biết, dù có giận thì Hiển vẫn thương Sen. Hôm trước Hiển thua một vụ cá cược, nên phải đi xem phim với Tuyết, đang tốt đẹp, rốt cuộc chỉ vì Sen mà cậu ấy bảo lái xe đưa cô tới rạp, mua mấy cái vé rồi vứt cô ở đấy, còn nói sẽ cho người đón mấy bạn nữ nữa xem với cô.
Đúng là bực mình mà!
Ánh Tuyết hiền hiền thục thục.
-“Các cậu đừng nói Sen nữa, có thể Sen ốm thật thì sao?”
Quả là có tác dụng, Tuyết đã gây được sự chú ý của Hiển. Lớp trưởng đi tới, các bạn nữ mắt sáng long lanh.
-“Vào lớp trước đi!”
-“…”
-“Thầy bảo vào lớp trước!”
-“Thôi, em ở đây cũng được…”
-“Đã xấu lại còn bướng.”
Đại thiếu gia mắng nó, còn quay ra tươi cười ngọt nhạt với các bạn khác.
-“Thầy bảo các cậu mỗi người chạy thêm mười vòng nữa!”
Mấy người nghe vậy, uể oải vô cùng, lớp trưởng bồi thêm.
-“Các bạn nữ xinh đẹp tài năng của lớp, mình tin các bạn làm được!”
Vừa dứt lời, mấy đứa thi nhau chạy. Thầy giáo thể dục thấy thì vô cùng phấn khởi, cái lớp này, hôm nay lại tích cực lạ thường, cho chúng nó nghỉ rồi mà vẫn chăm chỉ luyện tập.
Một chỗ khác, có bạn Uyển Nhi đang rất là tủi thân, đại thiếu gia, dù gì nó cũng là người hầu của cậu lâu lâu, vậy mà, cậu đối xử rất không công bằng, khen người ta, chê nó.
-“Tự đi vào được không?”
-“Em đi được!”
-“Chân làm sao?”
-“Em bị ngã mà…”
-“Vụng về!”
…..
…..
Cuối giờ, các bạn về hết, còn mỗi Sen, chân nó bị đau, nói đúng hơn là cả người nó chỗ nào cũng có vết đánh, cả người đau. Lúc sáng còn đau ít, giờ càng ngày càng đau nhiều.
Nó gạt nước mắt, cố gắng.
-“Ngồi xuống!”
Tiếng quát bá đạo quen thuộc. Nó thừa nhận, có những lúc nó ghét bị cậu quát kinh khủng, không ngờ có một ngày, nghe cậu quát cũng thấy ấm áp. Nó còn ngơ, cậu đã ấn nó xuống ghế.
-“Mắt mũi đặt ở đâu? Mỗi việc ăn với đi mà cũng ngã?”
-“Em…”
Nó có thể nói với cậu mọi thứ và trở về nhà không? Nó khát khao vô cùng. Nhưng nó sợ, thực sự sợ bác Tùng sẽ hại cậu, nhỡ may cậu bị giết thật thì sao? Nghĩ thôi mà Sen đã run hết cả người.
-“Tao đang hỏi mày đấy?”
Lâu lắm cậu mới xưng tao mày, nghe thân thương quá!
-“Em…”
-“Sao?”
-“Em không để ý đường!”
-“Tao biết ngay mà, hôm qua mà tao không tới chắc mày cũng lạc luôn…”
-“Vâng…”
Nó nói nhỏ, cậu mở hộp thuốc, xoa khắp các chỗ tím trên mặt nó.
-“Cậu lấy ở đâu đấy?”
-“Phòng y tế!”
-“Vâng…”
-“Đau không?”
Đau ư? So với những lúc bị họ đánh đập, hù dọa, cậu chắc không biết, giây phút này đối với nó hạnh phúc như thế nào đâu. Nó chảy nước mắt.
-“Đau lắm hả?”
Nghẹn ngào không nói lên lời, Sen chỉ biết lắc đầu. Cậu làm nhẹ tay hơn.
-“Mếu máo cái gì, xấu quá đi thôi!”
Cậu chê, nó bật cười.
-“Em xinh mà, em gầy đi xinh hơn!”
-“Xinh cái con khỉ, mặt xanh lét như tàu lá chuối…”
-“Cậu không thấy em xinh thật á?”
-“Đi được không?”
-“Em đi được!”
Sen cười, méo xệch.
-“Cậu cứ về trước đi, tý em về!”
-“Mày sĩ diện vừa thôi, lên tao cõng.”
-“Thôi không cần đâu ạ.”
-“Tao đếm từ một tới ba…”
-“Dạ?”
-“MỘT…HAI…”
Cái trò đếm từ một tới ba, tại sao lại có tác dụng với Sen như vậy cơ chứ? Nó không hiểu, chỉ biết trước khi cậu đếm tới ba, nó ngay lập tức nghe lời cậu, như phản xạ có điều kiện.
Lưng cậu, êm và ấm.
-“Nhẹ quá, sắp thành xác khô rồi…”
-“Cõng em nhẹ thích hơn phải không? Mà quên lúc em hỏi cậu, em gầy xinh hơn ý, cậu có thấy em xinh hơn không?”
-“Xinh lắm, xinh như con cá mắm!”
Sen bĩu môi, nó bảo.
-“Béo cậu cũng chê, gầy cậu cũng chê, thế lúc nào là em xinh?”
-“Mày lúc nào cũng xấu!”
Đại thiếu gia thật là, ghét thật. Vậy mà không ở cạnh, nó nhớ cậu điên đảo.
-“Thơm quá, cậu đổi dầu gội đầu ạ?”
Một câu nhận xét hết sức tự nhiên, vậy mà làm cậu đỏ cả người, ai đó vô duyên còn cứ hỏi.
-“Sao tai cậu đỏ thế cậu?”
-“…”
-“Cổ cậu cũng đỏ luôn ý!”
-“…”
-“Cậu bị ốm ạ?”
-“Mày im mồm ngay, nói nhiều!”
-“Vâng!”
Tiu nghỉu. Một đoạn, lại hỏi cậu.
-“Cậu thích em béo hơn hay em gầy hơn?”
-“Béo!”
Cậu trả lời mà không cần suy nghĩ.
-“Vì sao ạ?”
-“Vì gầy trông không có sức sống.”
Sen cười híp mắt, cậu hết giận thật rồi, nói chuyện như ngày xưa ý. Nó mệt quá, ngủ lúc nào không hay. Không biết rằng, có người bảo lái xe, đi vòng đi vèo, về nhà ra trường, làm tận mấy lượt.
Nó tỉnh ngủ, thấy mình lại dựa vai cậu, luống cuống xin lỗi.
Nó chào cậu đi về, cậu dặn nó.
-“Lúc nào đói thì mua gì đó mà ăn.”
Chiếc xe màu đen chở cậu xa dần, nó chẳng hiểu gì cả.
Tối hôm đó về, mở balô, thấy mấy tờ tiền, mới nhớ lại, cảm động, hóa ra là cậu cho nó mua đồ ăn. Cậu là vậy, suốt ngày mắng, nhưng thực ra lại rất tốt. Giờ Sen mới hiểu. Nó sẽ không bao giờ cãi cậu nữa. Ước chi ngày trước nó nghe lời cậu, không về nhà mẹ.
Nó định nhét tiền vào ngăn sâu trong cặp, bất ngờ lại nhận được cái tát trời giáng.
-“Dám giấu của riêng à? Con này, quá láo!”
Và một đợt tổng sỉ vả diễn ra, mẹ nó thu tiền của nó, mẹ nó chửi, mẹ nó đánh, nó khóc lóc, van xin, van xin họ tha cho nó, van xin họ đừng động tới cậu, cuộc đời nó, bế tắc.
Bỏ lại Sen, đau buồn khổ sở. Ngày xưa cậu đi đâu cũng gọi, phút phút lại kêu, đôi khi cảm thấy phiền phức… giờ bị cậu ngó lơ, còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Con bé lững thững đi về, nhà cách trường xa ơi là xa, hôm nào cũng phải đi bộ cả tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao, nhà mẹ không được giàu như nhà cậu mà.
-“Cậu ơi ăn kẹo không?”
-“Tao không thích đồ ngọt!”
-“Thế em ăn vậy…”
….
-“Cậu ơi bài kiểm tra em được 7 đấy!”
-“Trí nhớ tao vẫn còn tốt, không phải nhắc.”
-“Hihi, thế cậu hứa gì chắc cậu nhớ nhỉ?”
-“Nhớ, tao mua rồi, để trong phòng mày, trên giường…”
-“Uầy, thật á, mà sao cậu lại làm được 10 thế?”
-“Vì tao không ngu như mày!”
…
-“Cậu ơi em mệt quá!”
-“Sao mà mệt?”
-“Hình như em bị say xe ý sao cậu ạ!”
-“Tao bảo mày không nghe, ra chơi thì ngồi một chỗ thôi, chạy như giặc, giờ mệt người lả ra rồi còn gì?”
-“Em biết rồi, lần sau em chạy ít…”
-“Sáng lại còn không ăn, con ngu!”
-“Ai bảo cậu chê em béo.”
-“Thôi được rồi, dựa vào đây…”
Kí ức thoảng qua, hồi đó mệt mỏi đau buồn khốn khổ, đều có thể dựa vào vai cậu. Giờ Sen cũng cảm thấy mệt lắm, đi bộ mệt, về bán ốc cả tối, rửa bao nhiêu bát, nhọc người kinh khủng, thì lại chẳng có ai ở bên. Một đứa vốn nói nhiều như nó sắp thành tự kỉ rồi, sầu ơi là sầu.
Con bé cứ thế đi, mắt một bọng nước, nhớ cậu, nhớ ông chủ, nhớ bà chủ, nhớ các bác…nhớ cái nơi mà nó sinh ra lớn lên, nhớ cái nơi nó từng gắn bó cả thời ấu thơ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad, những trang khác là đăng trái phép.
Nó đi, đi mãi, đi mãi…Mãi mà chẳng về tới nhà.
Lúc nó ngẩng đầu lên, thì đã thấy một cánh đồng hoang lạ hoắc. Con bé vò đầu gãi tai, chết mất, nó không để ý đường, đi tới đâu thế này? Nó cũng chẳng biết nữa, làm cách nào mà về nhà đây? Không về đúng giờ làm việc chắc mẹ nó mắng chết.
Sen khóc! Nín nhịn mãi rồi bây giờ nước mắt chảy.
Nó nhìn bốn phương tám hướng, lơ nga lơ ngơ. Nó sợ, đi tới đi lui, đều cảm thấy không đúng, khổ sở ngồi một chỗ, nức nở.
-“Chỉ biết khóc là giỏi thôi!”
-“Không khóc thì biết làm sao bây giờ?”
Có đứa mặt vẫn úp xuống đầu gối, phụng phịu. Đứa kia thở dài.
-“Lên xe!”
-“Xe…”
Ấp úng, ngẩng đầu, giật mình! Rồi hét toáng.
-“A…CẬU!”
-“Cậu mợ gì, muốn đi nhờ thì theo.”
-“Có…có…trời ơi em mừng quá…chẳng phải cậu đi đâu với bạn Tuyết sao? Sao cậu lại không đi nữa à? Sao cậu lại biết em ở đây? Cậu biết không, lúc nãy em đi linh tinh rồi em quên mất mình đi đâu luôn…”
Mồm năm miệng mười, cậu đi đằng trước vẫn lặng thinh.
-“Không có cậu chắc em chết mất, chẳng biết về nhà như thế nào…cậu đúng là cứu tinh của em…”
-“…”
-“Cậu hết giận em rồi à?”
-“…”
-“Sao cậu không nói gì thế?”
-“…”
Thôi không sao, cậu không nói thì nó nói vậy, dù sao bao nhiêu ngày nó không được nói chuyện với cậu rồi. Cậu mở cửa xe, đi vào, Sen cũng lóng ngóng vào theo.
-“Ngồi lên trên!”
-“Dạ?”
-“Ngồi ghế trên, điếc hả?”
-“Vâng!”
Con bé ngậm ngùi đi lên, buồn thối ruột. Thỉnh thoảng ngó xuống, thấy cậu đang đọc sách, dạo này cậu đẹp trai phong độ quá!
-“Nhìn gì?”
-“Không…em có nhìn gì đâu!”
Bị cậu bắt gặp, xấu hổ thật. Nhưng xong một lúc lại nhớ nhớ, quay xuống ngó trộm cậu. Đại thiếu gia ở gần Sen như vậy, mà sao Sen thấy xa cách quá, cậu lạnh nhạt thật.
Về tới nhà, nó lễ phép chào bác lái xe, chào cậu. Thường ngày thì nó vẫn ra quán ốc luôn, nhưng hôm nay quên khuấy mất, thôi vào nhà cất balô rồi đi cũng được.
Cũng không ngờ, nghe tiếng mẹ nó vọng ra, mẹ nó chắc về nghỉ ngơi đổi bác Tùng ra thay phiên.
-“Con ranh về chưa?”
-“Chưa, nó đi đâu không biết.”
-“Con mất dạy!”
-“Tháng này chẳng ăn được đồng nào từ nhà đó cả!”
-“Yên tâm, tôi đã nói nó không xin được thằng ranh kia tiền thì đừng có đi học…”
-“Nhà đó cũng vô tâm thật, cho nó về nhà ta bao lâu mà cũng không gửi tiền…vậy mà bà bảo họ yêu quý con bé…”
Mẹ nó cáu nhặng.
-“Thì ai mà biết, thấy cưng như thế cơ mà! Thấy ánh mắt cô ta nhìn con bé đầy trìu mến…thằng bé nhà đó thì giữ nó như giữ của…ai ngờ, phũ là phũ hẳn…”
-“Cũng chưa bằng bà, con đẻ mà còn vứt sọt rác được!”
-“Trách tôi được hả? Thẳng cha nó khốn nạn, mà hồi đó giữ nó lại thì tới với ông được chắc? Biết thế cứ để nó ở nhà đó, hàng tháng tới lấy tiền là xong, giờ về, thu hoạch lại ít đi…”
-“Biết thế đã giàu…”
Sen gần như hóa đá, sốc không nói lên lời. Vừa hay mẹ nó mở cửa bước ra, vừa đi vừa lầm bẩm.
-“Con ranh, về đợt này xem tao trị mày như thế nào!”
Sen nhìn mẹ, mặt tái mét. Lời cậu, lời anh Sên vang vọng trong đầu nó.
-“Mày ngu lắm, chỉ vì tao sợ mày buồn nên tao mới không nói, người đó, không phải người tốt, mày sẽ khổ…”
-“Em nghe này, bà ta không phải người tốt đâu.”
….
Lúc mọi người khuyên, thì nó chẳng nghe, bây giờ hối hận là quá muộn, điều duy nhất nó nghĩ được lúc này là chạy, mải miết chạy. Nhưng sức trẻ, đâu có bằng người lớn, chạy được một lúc, thì đã bị mẹ và bác Tùng đuổi kịp.
-“Bỏ tôi ra, các người không phải người tốt!”
-“Sen, nghe mẹ nói này…con hiểu nhâm rồi…”
-“Không phải, mẹ bỏ con ở sọt rác…”
-“Nghe này…”
-“Mẹ chỉ muốn tiền thôi, mẹ xấu tính…”
-“Láo, im miệng, con này, nói ngọt không nghe, mau theo tao về nhà!”
Mẹ nó hất hàm, bác Tùng đã giữ chặt tay con bé.
-“Bỏ tôi ra, tôi ghét các người, đồ xấu xa…”
-“Ngậm mồm, ranh con!”
-“Bỏ ra!”
-“Có tin tao vứt mày xuống ao không?”
-“Tôi sẽ nói với ông bà chủ, tôi sẽ nói với cậu chủ, rồi các người sẽ bị trừng phạt…”
-“Hahaha…mày có tin mày chỉ cần mở miệng, tao sẽ giết ngay thằng cậu chủ của mày không?”
Giọng nói độc ác u ám vang lên, ánh mắt nó đầy rẫy sợ hãi, uất ức. Nó muốn kháng cự, mà không thể.
Hai con người đê tiện đánh đập, rồi nhốt bé con trong phòng chứa đồ, cái phòng nhỏ xíu, toàn đồ cũ hôi hám và chuột chạy, nó cầu cứu, la hét…vô ích.
Được một ngày, họ mang bát cơm nguội vào, người phụ nữ hất hàm.
-“Tiền trong balô mày là sao?”
Nó ngoan cố, nhưng con dao trong tay người đàn ông đã dí sát cổ.
-“Là…là…cậu chủ cho…con…đoán thế…”
-“Ai thèm là mẹ mày, con cái gì, phát ớn…nghe đây, mặc quần áo đi học cho tao, mỗi tuần phải xin được tần này tiền, nếu không đừng trách tao ác!”
Sen kinh hãi, nó hơi rùng mình, lắp bắp.
-“Không được đâu ạ, cái đó là tiền mua sách vở, hàng tuần làm sao mà xin được nhiều tiền như thế?”
-“Nó nhiều, hoặc là mày đem tiền về, hoặc là…”
Bác Tùng cười, con dao trên tay bác cứ lượn qua lượn lại, mồ hôi trên người nó đổ ra như tấm, bác còn dọa nó, nếu tiết lộ bất cứ một việc gì, bác sẽ không tha cho cậu chủ.
Hôm đó, Sen đi học với tinh thần rất uể oải.
Nó trầm lắng, suy nghĩ lung tung. Giờ ra chơi, có giọng nói hỏi han.
-“Hôm qua sao không đi học?”
-“…”
-“Tôi phải nói với cô là bạn ốm đấy!”
-“…”
Nó không nói gì, người kia bực tức quay lên, con này, rõ là nó sai, cậu giận nó là đúng, giờ nó cũng chơi trò yên lặng với cậu là sao? Nó có quyền đấy hả?
Đại thiếu gia vì lòng tự trọng, mà không cho phép mình mất mặt nữa, nhưng hết một tiết, cậu lại sốt ruột quay xuống.
-“Mặt làm sao thế kia? Tím tái hết cả?”
-“…”
-“Chẳng qua tôi là lớp trưởng nên quan tâm tới các bạn trong lớp thôi, đừng hiểu nhầm…”
-“Em bị ngã…”
Nó thở dài, yếu ớt nói. Lớp trưởng thủng thỉnh quay lên.
Sen dạo này kết quả học tập xuống dốc, cộng với việc không còn thân với cậu nữa, đâm ra với các bạn nữ cũng hết thân.
Tiết thể dục, nó nhọc, xin thầy ngồi nghỉ. Cả lớp hôm nay học nội dung chạy xa, ai cũng mệt nhoài. Nghỉ giữa giờ, có mấy bạn nữ tới chỗ nó.
-“Làm sao đây?”
-“Mình bị mệt!”
Thủy Linh nhếch miệng.
-“Ốm hay trả vờ để không phải chạy?”
-“Đúng đó, trông bạn vẫn khỏe mà, ốm kiểu gì mà ốm!”
-“Bạn cũng khôn thật…”
Ánh Tuyết gần đó, định góp vui, mà thấy Thế Hiển từ xa đi tới nên thôi. Cô biết, dù có giận thì Hiển vẫn thương Sen. Hôm trước Hiển thua một vụ cá cược, nên phải đi xem phim với Tuyết, đang tốt đẹp, rốt cuộc chỉ vì Sen mà cậu ấy bảo lái xe đưa cô tới rạp, mua mấy cái vé rồi vứt cô ở đấy, còn nói sẽ cho người đón mấy bạn nữ nữa xem với cô.
Đúng là bực mình mà!
Ánh Tuyết hiền hiền thục thục.
-“Các cậu đừng nói Sen nữa, có thể Sen ốm thật thì sao?”
Quả là có tác dụng, Tuyết đã gây được sự chú ý của Hiển. Lớp trưởng đi tới, các bạn nữ mắt sáng long lanh.
-“Vào lớp trước đi!”
-“…”
-“Thầy bảo vào lớp trước!”
-“Thôi, em ở đây cũng được…”
-“Đã xấu lại còn bướng.”
Đại thiếu gia mắng nó, còn quay ra tươi cười ngọt nhạt với các bạn khác.
-“Thầy bảo các cậu mỗi người chạy thêm mười vòng nữa!”
Mấy người nghe vậy, uể oải vô cùng, lớp trưởng bồi thêm.
-“Các bạn nữ xinh đẹp tài năng của lớp, mình tin các bạn làm được!”
Vừa dứt lời, mấy đứa thi nhau chạy. Thầy giáo thể dục thấy thì vô cùng phấn khởi, cái lớp này, hôm nay lại tích cực lạ thường, cho chúng nó nghỉ rồi mà vẫn chăm chỉ luyện tập.
Một chỗ khác, có bạn Uyển Nhi đang rất là tủi thân, đại thiếu gia, dù gì nó cũng là người hầu của cậu lâu lâu, vậy mà, cậu đối xử rất không công bằng, khen người ta, chê nó.
-“Tự đi vào được không?”
-“Em đi được!”
-“Chân làm sao?”
-“Em bị ngã mà…”
-“Vụng về!”
…..
…..
Cuối giờ, các bạn về hết, còn mỗi Sen, chân nó bị đau, nói đúng hơn là cả người nó chỗ nào cũng có vết đánh, cả người đau. Lúc sáng còn đau ít, giờ càng ngày càng đau nhiều.
Nó gạt nước mắt, cố gắng.
-“Ngồi xuống!”
Tiếng quát bá đạo quen thuộc. Nó thừa nhận, có những lúc nó ghét bị cậu quát kinh khủng, không ngờ có một ngày, nghe cậu quát cũng thấy ấm áp. Nó còn ngơ, cậu đã ấn nó xuống ghế.
-“Mắt mũi đặt ở đâu? Mỗi việc ăn với đi mà cũng ngã?”
-“Em…”
Nó có thể nói với cậu mọi thứ và trở về nhà không? Nó khát khao vô cùng. Nhưng nó sợ, thực sự sợ bác Tùng sẽ hại cậu, nhỡ may cậu bị giết thật thì sao? Nghĩ thôi mà Sen đã run hết cả người.
-“Tao đang hỏi mày đấy?”
Lâu lắm cậu mới xưng tao mày, nghe thân thương quá!
-“Em…”
-“Sao?”
-“Em không để ý đường!”
-“Tao biết ngay mà, hôm qua mà tao không tới chắc mày cũng lạc luôn…”
-“Vâng…”
Nó nói nhỏ, cậu mở hộp thuốc, xoa khắp các chỗ tím trên mặt nó.
-“Cậu lấy ở đâu đấy?”
-“Phòng y tế!”
-“Vâng…”
-“Đau không?”
Đau ư? So với những lúc bị họ đánh đập, hù dọa, cậu chắc không biết, giây phút này đối với nó hạnh phúc như thế nào đâu. Nó chảy nước mắt.
-“Đau lắm hả?”
Nghẹn ngào không nói lên lời, Sen chỉ biết lắc đầu. Cậu làm nhẹ tay hơn.
-“Mếu máo cái gì, xấu quá đi thôi!”
Cậu chê, nó bật cười.
-“Em xinh mà, em gầy đi xinh hơn!”
-“Xinh cái con khỉ, mặt xanh lét như tàu lá chuối…”
-“Cậu không thấy em xinh thật á?”
-“Đi được không?”
-“Em đi được!”
Sen cười, méo xệch.
-“Cậu cứ về trước đi, tý em về!”
-“Mày sĩ diện vừa thôi, lên tao cõng.”
-“Thôi không cần đâu ạ.”
-“Tao đếm từ một tới ba…”
-“Dạ?”
-“MỘT…HAI…”
Cái trò đếm từ một tới ba, tại sao lại có tác dụng với Sen như vậy cơ chứ? Nó không hiểu, chỉ biết trước khi cậu đếm tới ba, nó ngay lập tức nghe lời cậu, như phản xạ có điều kiện.
Lưng cậu, êm và ấm.
-“Nhẹ quá, sắp thành xác khô rồi…”
-“Cõng em nhẹ thích hơn phải không? Mà quên lúc em hỏi cậu, em gầy xinh hơn ý, cậu có thấy em xinh hơn không?”
-“Xinh lắm, xinh như con cá mắm!”
Sen bĩu môi, nó bảo.
-“Béo cậu cũng chê, gầy cậu cũng chê, thế lúc nào là em xinh?”
-“Mày lúc nào cũng xấu!”
Đại thiếu gia thật là, ghét thật. Vậy mà không ở cạnh, nó nhớ cậu điên đảo.
-“Thơm quá, cậu đổi dầu gội đầu ạ?”
Một câu nhận xét hết sức tự nhiên, vậy mà làm cậu đỏ cả người, ai đó vô duyên còn cứ hỏi.
-“Sao tai cậu đỏ thế cậu?”
-“…”
-“Cổ cậu cũng đỏ luôn ý!”
-“…”
-“Cậu bị ốm ạ?”
-“Mày im mồm ngay, nói nhiều!”
-“Vâng!”
Tiu nghỉu. Một đoạn, lại hỏi cậu.
-“Cậu thích em béo hơn hay em gầy hơn?”
-“Béo!”
Cậu trả lời mà không cần suy nghĩ.
-“Vì sao ạ?”
-“Vì gầy trông không có sức sống.”
Sen cười híp mắt, cậu hết giận thật rồi, nói chuyện như ngày xưa ý. Nó mệt quá, ngủ lúc nào không hay. Không biết rằng, có người bảo lái xe, đi vòng đi vèo, về nhà ra trường, làm tận mấy lượt.
Nó tỉnh ngủ, thấy mình lại dựa vai cậu, luống cuống xin lỗi.
Nó chào cậu đi về, cậu dặn nó.
-“Lúc nào đói thì mua gì đó mà ăn.”
Chiếc xe màu đen chở cậu xa dần, nó chẳng hiểu gì cả.
Tối hôm đó về, mở balô, thấy mấy tờ tiền, mới nhớ lại, cảm động, hóa ra là cậu cho nó mua đồ ăn. Cậu là vậy, suốt ngày mắng, nhưng thực ra lại rất tốt. Giờ Sen mới hiểu. Nó sẽ không bao giờ cãi cậu nữa. Ước chi ngày trước nó nghe lời cậu, không về nhà mẹ.
Nó định nhét tiền vào ngăn sâu trong cặp, bất ngờ lại nhận được cái tát trời giáng.
-“Dám giấu của riêng à? Con này, quá láo!”
Và một đợt tổng sỉ vả diễn ra, mẹ nó thu tiền của nó, mẹ nó chửi, mẹ nó đánh, nó khóc lóc, van xin, van xin họ tha cho nó, van xin họ đừng động tới cậu, cuộc đời nó, bế tắc.