Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 6: Trò chơi gia đình

Sen ngẩn tò te. Nó định xuống nhặt rau giúp các bác thì cậu lại gọi.

-“Con kia!”

-“Dạ!”

-“Mày đi đâu đấy?”

-“Dạ em xuống bếp ạ!”

-“Ai cho mày xuống đấy, đi theo tao!”

Ặc, cậu làm sao không biết?

Bé con lầm lũi đi theo hai đứa bé khác. Nghe họ nói chuyện, Sen mới biết, cái người đi cạnh cậu tên là Kim Chi, bạn ấy là con gái của bạn bà chủ.

Tới phòng khách, cậu quay sang hỏi bạn Kim Chi.

-“Bọn mình chơi gì?”

-“Mình chơi đồ hàng đi!”

Nói đoạn, bạn ấy lấy một túi toàn búp bê, đồ nấu ăn, xếp hình, nhà bếp ra, Sen nhìn mà thèm thuồng, Sen cũng thích chơi mấy đồ ấy lắm nhé, mà chẳng có.

-“Chơi gì đây?”

Cậu hỏi.

-“Chơi trò gia đình, tớ là mẹ, cậu là ba, con búp bê này là em bé của hai đứa mình…”

Cậu chủ ghét mấy trò này, không hiểu sao hôm nay lại đồng ý. Sen đứng cạnh, e dè hỏi.

-“Đại thiếu gia, em…em…có được chơi không?”

Cậu chủ quay sang bạn Kim Chi, dõng dạc tuyên bố.

-“Cho con Sen chơi với!”

Bạn có vẻ không vui, nhưng vẫn gật đầu, hỏi lại.

-“Thế bạn ấy là gì?”

-“Nó là người hầu của gia đình mình!”

Sen được chơi, cười híp cả mắt.

-“Bây giờ mẹ Kim Chi sẽ ru con ngủ, còn ba Thế Hiển đi xây nhà nhé…”

Đại thiếu gia đồng ý sự chỉ đạo của Kim Chi phu nhân, dù sao cậu cũng thích lắp ghép cái nhà này hơn là mấy trò con gái, đoạn, cậu sai:

-“Con hầu kia, mày lắp tao cái xe tải chở cát đi!”

Sen phụng phịu, nó thích được bế em búp bê cơ, không thì xếp nồi nấu cơm cũng được, lắp xe tải á…ghét!

-“Mày còn ngây gì, mau làm đi!”

-“Đúng rồi, Sen, cậu chủ vừa sai mày đấy!”

-“Dạ, cậu chủ cô chủ…”

Sen ngoan ngoãn làm theo. Hai “vợ chồng” nhà nọ được thể, cứ lấn át cô bé hoài.

-“Sen, nấu nước đun bột cho em bé!”

-“Dạ!”

-“Sen, ra lắp tao cái giếng!”

-“Dạ!”

-“Sen, mày đã vo gạo thổi cơm chưa?”

-“Sen, cái thuyền kia sao chưa lắp…”



-“Sen…con này lâu thế, nhanh lên!”

-“Sen, chậm chạp, tao sa thải mày bây giờ!”

Tiếng cô chủ Kim Chi vang lên, đại thiếu gia đang lắp xích đu cho con, tự dưng dừng lại, sắc mặt khó coi.

-“Không được sa thải nó, con Sen là của tớ, cậu không được sa thải nó!”

Tự dưng thấy bạn mình hầm hầm giận dữ, Kim Chi cười xuề xòa.

-“Được rồi, không sa thải, cho Sen làm người hầu cả đời luôn, nào…Sen, mau đun nước thơm tắm cho em bé…”

-“Dạ!”

…..

Đúng lúc ấy, bà chủ, mẹ Kim Chi và chị dâu bà chủ đi mua sắm về. Dẫn theo cả anh Tuấn nữa. Ba đứa trẻ con khoanh tay chào.

Anh Tuấn thấy bọn chúng chơi đồ hàng vui quá, anh tuy hơn tuổi bọn chúng nhưng anh nhìn vẫn thích.

-“Mọi người chơi trò gì thế?”

-“Chơi trò gia đình, em là vợ, Thế Hiển là chồng, Sen là người hầu…”

-“Anh chơi với!”

-“Vâng, nhưng anh là gì?”

Kim Chi hỏi. Anh Tuấn nói.

-“Anh cũng là người hầu, thế là nhà em có hai người hầu, thích nhé!”

-“Vâng!”

Kim Chi cười toe toét.

-“Sen, Sen lại đây!”

-“Vâng, anh gọi gì em?”

Anh Tuấn hỏi mượn Kim Chi một con búp bê khác, rồi bảo Sen.

-“Chúng ta sẽ là gia đình người hầu, anh là ba, em là mẹ, con này là con, từ giờ em ở nhà chăm con, anh đi hầu gia đình cậu chủ kiếm tiền về nuôi mẹ con em!”

-“Thế là em chỉ cần chăm em bé và thổi cơm đợi anh về à?”

-“Ừ, đúng rồi…”

Sen thích điên cả người, nó đang định ôm búp bê vào lòng thì từ phía nào đó, cậu chủ đã đập tan cái nhà mới lắp tới đoàng một cái.

-“Chán, không muốn chơi!”

Cậu đứng dậy, bỏ về phòng. Kim Chi thấy bạn không chơi, cũng không chơi nữa.

Sen một hồi nín thở, anh Tuấn nói.

-“Kệ chúng nó, chúng mình chơi!”

-“Dạ…dạ…”

Sen khấp khởi mừng thầm. Chưa kịp mừng thì cậu lại quát.

-“Con Sen, đi theo tao!”

Bé con ức lắm, mà nhìn bà chủ đang tám chuyện xa xa, nhìn cậu chủ trừng mắt, không dám ho he, lầm lũi chào anh Tuấn rồi đi theo cậu chủ.

Cậu kéo nó lên phòng, đóng sầm cửa lại, nó cũng chẳng biết tình hình anh Tuấn và Kim Chi ra sao nữa.

-“Mày thích bế em búp bê thế hả?”

Cậu quát.

-“Em thích!”

Cậu lục tung đống đồ, mà cậu chẳng có con búp bê hay đại loại đồ chơi kiểu đó. Bực mình, cậu bảo.

-“Thôi ngồi ở đây xem phim chưởng với tao…”

Sen ỉu xìu, đành ngồi xuống. Ngồi được một lúc, nó không đành lòng mà rơm rớm.

-“Mày xem cái mặt mày xem?”

-“Cái mặt em thì làm sao, em vâng lời cậu thế còn gì?”

-“Mặt méo xềnh xệch, tao xem phim mất cả vui! Được rồi, đợi tao một tý…”

Cậu chủ ra ngoài nói với bác Lựu quản gia, một lát, bác đã mang về một túi đồ chơi to đùng. Cậu lấy em búp bê xinh đẹp, đưa cho Sen.

-“Đấy, cho mày, từ giờ nó là con, mày là mẹ!”

-“Thật á?”

Sen mắt ráo hoảnh ngay lập tức.

-“Thế còn cậu?”

-“Mày hỏi ngu thế?”

-“A, đúng đúng…cậu là cậu chủ của mẹ con em, em biết rồi!”

Cậu tức, cậu búng tai nó.

-“Tao là ba nó…”

Cậu nói, xong ngượng đỏ bừng mặt.

-“Hả, không được đâu cậu ạ…”

-“Sao? Mày dở chứng gì thế?”

-“Vậy thiếu người hầu…để em gọi Kim Chi và anh Tuấn nhé, chúng ta chơi!”

-“Không cần, không có người hầu cũng được, mày ở nhà cơm nước trông con, tao đi kiếm tiền nuôi mẹ con mày!”

-“Thế cũng được á?”

-“Ừ!”

….

Ngày hôm đó, chủ tớ tớ chủ, ngọt ngọt nhạt nhạt, chơi bời tới tận tối cũng không thèm xuống ăn cơm.

*****

Chuyện kể, hết cả năm lớp hai, cậu chủ vẫn xếp thứ nhất. Còn Sen, nhờ cậu cứu cậu vớt cậu dạy, cũng được thứ hạng 199/200 của toàn khối. Ông bà chủ cũng không vì thế mà mắng Sen, nó không đúp là ông bà đã mừng lắm rồi.

Năm ấy, ông chủ mua cho hai đứa, mỗi đứa một cái xe đạp. Của cậu màu đen, của Sen màu hồng.

Sen thích điên đảo, cậu chủ còn chẳng buồn nhìn.

Bác Súng tận dụng thời cơ mọi lúc mọi nơi, lập tức kêu anh Sên tới dạy Sen học đi xe đạp. Mỗi buổi chiều, rình cậu chủ đi bơi với ông chủ, Sen đều trốn nhà theo anh Sên.

Anh chỉ dậy rất tận tình nha, lúc đầu, anh ngồi sau xe, cho Sen tha hồ đạp đằng trước. Sau đó, làm quen rồi, anh giữ xe, cho Sen đi thoải mái.

Bước cuối cùng, anh thả tay, Sen vẫn đi được.

-“Á, á, anh Sên ơi, em đi được nè!”

-“Đi được thì phải làm gì?”

Nó dừng lại, thơm gió anh Sên một phát, rồi vui vẻ đạp tiếp…

p data-p-id=”a9facc1a0357ebb47e55019ccaff5ae3″>Cứ thế một tuần, Sen đã đi xe đạp thành thạo, chiều nào nó cũng mang xe ra lượn khắp nơi. Hôm đó, đúng lúc nó đi về, thì cậu chủ cũng đi bơi về. Cậu bảo nó.

-“Hôm nay tao bơi được 5 vòng bể!”

-“Hôm nay em cũng đạp được 5 vòng thị trấn…”

Cậu chủ khoe, tưởng được Sen trầm trồ, ai ngờ nó nói tỉnh bơ, cậu bực.

-“Đi xe đạp chứ có gì mà giỏi?”

-“Kệ em,”

-“Mày đúng là ngốc mà, có thế cũng phải nhờ…”

-“Kệ chứ, tối nay có lễ hội thả đèn dưới sông nhé, em và anh Sên sẽ đạp xe ra đấy chơi.”

Đại thiếu gia tím mặt, cậu nói.

-“Để tối nay tao đèo mày đi!”

-“Nhưng cậu chưa biết đi xe đạp mà?”

-“Cái đấy không học tao cũng biết…”

Cậu vênh váo, Sen thầm nghĩ, không biết cậu có mất thêm cái răng thứ năm không nữa, nó nhất quyết từ chối. Cậu thì giữ nguyên ý định, cuối cùng, nó bảo.

-“Thế cậu đạp thử cho em xem đi đã!”

Cậu cười khinh thường, cậu lên đạp thử, cậu cứ nghĩ, đi xe đạp dễ ợt. Cậu tưởng tượng, lên đạp là được, ai dè lại khó tới vậy. Cậu ngã chổng kềnh, may mà lần này mặt ngửa lên trời, chỉ chấn thương ở lưng.

-“Thôi, tao đổi ý rồi, tối nay mày đèo tao!”

-“Hả?”

-“Không nói nhiều, tao đi tắm đây!”

….

Sen ngẩn tò te, nó không hề biết rằng, ngoài kia, có một người đàn ông đang chụp những tấm hình của nó, nở nụ cười nham hiểm.