Chương 25: Tuyến nước bọt thần kì
Sáng sớm, nó đã lên phòng cậu, nghe tiếng động bên trong, nghĩ cậu đã dậy rồi, bèn gọi.
-“Đại thiếu gia!”
-“…”
-“Cậu ơi, mở cửa cho em!”
-“…”
-“Cậu!”
-“…”
-“Sao cậu vô lí thế hả cậu? Em đã không chơi với anh Sên rồi mà, sao cậu còn ghét em cơ chứ? Cậu khó tính quá à!”
Bên ngoài mè nheo, ấm ức, tức tối, cuối cùng cửa cũng mở.
-“Mày làm loạn cái gì?”
-“Hôm qua em gửi tờ giấy cho Huệ, cậu đọc chưa?”
-“Rồi!”
-“Thế sao cậu vẫn ghét em?”
-“Mày là cái gì mà tao phải ghét, tao chẳng ghét ai cả!”
-“Thế em vào chơi với cậu nhé!”
-“Về phòng đi!”
-“Sao thế? Em chơi với cậu mà…”
-“Gớm, mày phải suy nghĩ cả thế kỉ mới chọn được, đau khổ day dứt quá, tao không cần, mày thích chơi với ai thì chơi!”
Có việc nhỏ nhoi yêu cầu, mà nó suy nghĩ dữ tợn vậy, đại thiếu gia thấy bực, bảo nó không chơi với thằng Sên thôi mà nó cũng phải trăn trở bao lâu, xem chừng tình cảm tốt đẹp quá cơ, cậu càng điên. Cậu không tin, không có nó cậu vẫn có thể sống tốt, đợi mà xem!
Sen lò dò xuống cầu thang, gặp Huệ, đau khổ kể lể sự tình.
Huệ khuyên nó, chân thành.
-“Con trai ý, cậu càng bám theo bọn họ càng kiêu thôi, tốt nhất là lờ họ đi…”
-“Thật á?”
-“Ừ, bạn biết cách hiệu nghiệm nhất là gì không?”
Sen mắt long lanh, hỏi lại ngay.
-“Là gì?”
-“Là bạn trốn thật kĩ vào, không tìm được bạn, đại thiếu gia sẽ nhớ bạn, rồi hết giận ngay…”
-“Thật không?”
Huệ hơi cười, Sen mà trốn đi thì sao nhỉ? Thường nghe người lớn bảo, trốn việc sẽ bị ông chủ phạt, còn có thể bị đuổi việc nữa, nếu lần này Sen trốn lâu lâu, liệu có bị đuổi không? Liệu cô bé và các em có được ở căn phòng cổ tích màu hồng đó không?
Nghĩ mà hưng phấn quá, cô liền thủ thỉ vào tai bạn, dặn dò mấy lời, rồi kết luận.
-“Tùy bạn, muốn thực hiện thì thực hiện, nhưng phải bí mật, không được khai ra mình đâu đấy nhé!”
-“Ừ!”
-“Thề đi!”
-“Xin thề…”
Sướng quá, Sen tung tăng đi tìm chỗ trốn.
Huệ thì gõ cửa, vào phòng nghe cậu sai vặt. Vừa mới vào cậu đã hất hàm, biết ngay cậu muốn gì mà, cô bé trả vờ đi xuống nhà dưới, rồi lại đi lên, báo cáo.
-“Không thấy cậu ạ!”
Đại thiếu gia giật mình.
-“Nó đi đâu? Vừa ở đây cơ mà?”
-“Em không biết ạ, em xuống mà không thấy ạ!”
-“Hôm nay không phải theo tao nữa, mày ở nhà đi.”
-“Vâng!”
Hơi chán, dù sao đi tới câu lạc bộ thể thao cùng đại thiếu gia và các bạn vẫn vui hơn, hôm thì được chơi thả diều, hôm thì chơi đua xe, hôm thì điều khiển mô hình máy bay từ xa…
Lúc đầu Huệ còn thắc mắc sao hôm nay cậu lại không đem nó đi cùng. Sau thì mới vỡ lẽ, cứ 20 phút cậu lại gọi về nhà, mục đích duy nhất, chỉ là để hỏi, con béo đó ở đâu.
Còn ở đâu nữa? Chẳng biết trốn ở chỗ nào rồi.
Cô bé đành trả vờ cậu đợi em tý, lại trả vờ cúp máy, mấy phút sau giọng ngọt ngào, em không thấy.
Mọi khi đại thiếu gia đi chơi rất lâu, hôm nay 11 giờ cậu đã về nhà rồi. Sắc mặt không được tốt lắm. Nơi đầu tiên cậu tới là phòng con béo, không thấy nó.
Cả nhà họ Hoàng, mười mấy người giúp việc, bị xả một trận lôi đình.
-“Mau…tìm nó về, mau lên!”
-“…”
-“Cho các người ba mươi phút, không tìm được nó thì nghỉ việc!”
-“Đi mau…ai tìm được nó lương tháng này tăng gấp đôi…”
….
Trời ơi, cậu chủ thường ngày trông vậy mà lúc cáu lên phát sợ, giờ Huệ mới thấy uy lực khủng khiếp của đại thiếu gia. Mọi người bỏ hết việc đang làm, nháo nhác đi tìm Sen.
Một tiếng trôi qua, chẳng ai tìm thấy cả.
Chán quá, lúc nãy Huệ hỏi Sen chỗ nó trốn thì tốt, bây giờ có phải sướng không, đợi lâu lâu không ai tìm được, cô sẽ vờ đi tìm rồi chỉ cho cậu, nó tha hồ hứng đòn, chuẩn bị tâm lí mà nghỉ việc, còn cô, vừa được phòng đẹp, vừa được lương gấp đôi nữa chứ, thích thật!
Hai tiếng sau.
-“Cậu ạ, mấy người tìm hết các ngóc ngách rồi mà không thấy!”
-“Còn chị?”
-“Cậu ơi, tôi cũng không thấy ạ…cả nhà làm đẹp và ngoài vườn đều không có ạ!”
-“Cậu cứ bình tĩnh ạ, chắc nó đi đâu chơi thôi, tý nó về ạ…”
-“Hỏi Sên chưa?”
Bác Súng từ đâu đi lên, tay vẫn còn run.
-“Không ạ, hôm nay Sên nhà tôi đi chơi với bọn bạn cấp 3 ạ, đi từ sáng sớm, lên tận Hòa Bình cơ ạ!”
-“Thế còn thằng Tuấn?”
Quản gia Lựu lập tức báo cáo.
-“Nó không có ở nhà cậu Tuấn cậu ạ!”
-“Thế thì nó chẳng thể đi đâu được nữa, tìm lại một lần nữa, các người tìm kĩ lại một lần nữa…”
Huệ đứng cạnh, hơi mỉm cười, bỗng bị cậu quát.
-“Mày cũng thế, đi tìm đi, đứng đấy ăn hại làm gì?”
Lầm lũi đi tìm Sen, chính mình bảo nó trốn đi, giờ chính mình lại đi tìm nó, đúng là điên đời mà!
Đại thiếu gia tức!
Không thể hiểu nổi, không thấy nó trong tầm mắt, cậu lại bực bội tới vậy?
Mới hồi sáng, cậu còn oai hùng lắm, còn nghĩ nó không là cái gì cả, vậy mà bây giờ, không thấy nó, lòng bức bối khó chịu, y như có trăm ngàn con kiến giày vò.
Con ranh con có thể đi đâu được chứ?
Cậu hít thở, cậu cố gắng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại…
Từ bé, nếu nó không vui, nó sẽ đi đâu? Nó chẳng đi đâu cả, chỉ chui vào phòng khóc thôi.
Sen béo, Sen thối, Sen ngu…Con Sen đáng chết này!
Khoan đã, hình như có lần chơi trốn tìm với cậu, nó cũng trốn không ai thấy thì phải? Hình như là trốn ở cái hang đá mãi phía cuối vườn hoa quả. Nhưng làm sao có thể chứ? Bây giờ hang đá đó ba cậu đã cho lấp gần hết, muốn trốn thì chỉ có thể chui vào cái lỗ bên trên, nhưng càng không khả thi vì cao lắm, nó sao lên được đấy?
Nghĩ ngợi, sốt ruột, cuối cùng cậu nóng lòng ra vườn.
Đi thẳng tới chỗ hang đá, cất giọng bá đạo.
-“Sen, mau xuống đây!”
Cũng chẳng biết nó có ở đây không, nhưng cậu vẫn quát, nó nghe được, với tính cách con này, chắc chắn sẽ sợ, kiểu gì cũng lộ.
-“Tao biết là mày ở trên đấy rồi, mau lên!”
-“Đừng để tao phải trèo lên tận trên đấy! Để tao mà thấy cái mặt mày thì mày no đòn con ạ!”
-“…”
-“Bây giờ mày lên tiếng hay để tao sai người lấp luôn cái lỗ đó lại, chôn sống mày luôn?”
Sen đúng là ở trong hang thật, nghe cậu nói, sợ run hết cả người, không may chân đạp phải viên đá nhỏ, làm nó rơi bụp xuống đất.
Đại thiếu gia bên dưới nhìn thấy thì cười mỉm, con này cũng gớm thật, cầm tinh con vượn mới đúng, cao ngất như này mà cũng leo lên được. Ngay lập tức, cậu nghiêm giọng.
-“May quá ông Lựu đây rồi, ông cho người lấy đá lấp cái hang này lại cái! Có con chuột chết bốc mùi thối quá!”
Ơ, đại thiếu gia nhầm hả, Sen ngây thơ thò đầu ra.
-“Làm gì có con chuột chết nào đâu?”
Cậu đang khoanh tay, dựa cả người vào cây ổi, nhìn nó. Mặt cậu rất là biểu cảm nhé, nó nhìn quanh, làm gì có bác Lựu ở đây? Ngộ ra bị cậu lừa, thì đã quá là muộn!
-“Cậu toàn lừa em thôi!”
Hậm hực nói.
-“Mày rỗi việc hả? Mò lên đấy làm gì?”
-“Cậu không chơi với em cơ mà, cậu không quan tâm em cơ mà?”
-“Lắm mồm!”
-“Em lên đây chơi…”
Cậu với một quả ổi nhỏ, rồi ném thẳng lên chỗ nó, quát.
-“Xuống ngay!”
Thực ra cú ném vừa rồi Hiển đã nhắm chuẩn, chắc chắn là sượt qua bên phải người Sen rồi bay vào hang đá. Ai ngờ nó ngu quá, phản xạ nghiêng đầu tránh, thế là trúng đạn luôn…giữa trán. Nó run, chân tay loạng choạng, tý nữa thì lăn xuống, hại ai đó bên dưới mặt tái mét.
-“Vác xác mày xuống đây!”
-“Không, cậu đang cáu lắm, em không ngu đâu!”
-“Xuống đi, rồi tao không phạt mày, không cáu với mày!”
-“Thế có giận em nữa không?”
-“Không!”
-“Cậu phải hứa cơ!”
-“Ừ, tao hứa!”
Sen mừng lắm, nó lò dò tìm đường xuống. Chân đạp, đá rơi lả tả, nhìn cảm giác nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cậu bên dưới hãi hùng.
-“Mau lên đi, không xuống nữa!”
-“Sao ạ?”
-“Ở yên trên đấy cho tao!”
Cậu bực mình ra lệnh, chạy vào nhà sai người lấy thang, rồi mới lên đưa nó xuống.
-“Em tự xuống được mà, cậu bày vẽ thế làm gì?”
Con bé chẹp miệng, đại thiếu gia điên.
-“Tao biết mày giỏi rồi, tập trung vào, trèo cho nó cẩn thận…”
-“Ôi trời, đá thế kia em còn trèo được nữa là thang…dễ ợt ý à…”
Cái con ranh này, lắm mồm thật đấy, Thế Hiển hít hơi, cố nhịn nhục, một tay ôm chân nó, vác trên vai, nhanh nhẹn đi xuống.
-“Em đã nói em trèo được rồi mà…”
-“…”
-“Cậu ơi thả em ra đi!”
-“…”
-“Cậu ơi em chóng mặt quá à…”
Vì cậu vác Sen, chân nó thì ở phía trước người cậu, đầu nó thì ở phía sau, theo tư thế đâm thẳng xuống đất.
-“Cậu ơi em hoa mắt lắm, như bị chồng cây chuối ý, cậu ơi…em xin…tha cho em…”
-“Cho máu chảy một ít vào não mày, không mày ngu quá!”
-“Rồi rồi, từ nãy tới giờ chảy bao nhiêu máu rồi, em thông minh lắm rồi!”
Van xin rối rít, rốt cuộc cậu cũng tha, ném một phát con béo vào giường của nó. Sen vừa nằm xuống đã cuộn chăn tròn được rồi, trời đất thoải mái chết đi được, cả buổi nó ngồi trên hang, đau hết cả lưng.
Tiếng bụng hai đứa, không hẹn mà cùng kêu.
-“Á, cậu đói kìa?”
-“Đúng rồi, tao đói, mày không đói nhỉ?”
-“Có có…em đói…em đói…tới giờ ăn trưa chưa cậu?”
-“Qua lâu rồi!”
Đoạn, cậu sai người mang thức ăn lên, nào là gà rang muối, nào là thịt bò xào dứa, nào là cua hấp bia. Sen đói hoa cả mắt, lưỡi liếm môi thèm thuồng, cậu thì ngồi ăn ngon lành, tỉnh bơ.
-“Cho em ăn với!”
Cậu ban đầu định phạt nó, nhưng nhớ ra nó đói thì nguy cơ xỉu rất cao, nên chỉ gật đầu, Sen rón rén tới gần, bốc lấy bốc để.
-“Con gái con nứa, dùng đũa đi!”
-“Ôi dào, bốc tay cho nhanh cậu ạ!”
-“Vô duyên!”
Nó kệ, xé thịt nhai nhồm nhoàm.
-“Cậu xem, em ăn ba miếng rồi cậu mới xong một miếng…”
-“Mày thì giỏi rồi!”
-“Thật á?”
Tới lúc ăn cua, đại thiếu gia ngại dùng tay, nên toàn bộ để Sen phục vụ hết. Có ai đó đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, thấy rất không công bằng mà. Mọi khi đại thiếu gia ăn, cô phải đeo găng tay vào mới được xé đồ ăn của cậu, còn Sen kia, nó không cần đeo, nó lại còn bỏ một miếng vào mồm nó, một miếng vào mồm cậu, vậy mà cậu cũng không chê bẩn, lạ thật đấy!
-“Đau không?”
Hiển hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào vết sưng trên trán Sen. Giờ nó mới nhớ, đau thật.
-“Cậu ném chuẩn quá! Em có đau, nhưng không sao.”
-“Có muốn hết đau không?”
-“Tý em xoa dầu là khỏi.”
-“Có cách không cần dầu xoa vẫn khỏi đau…”
-“Thật ạ?”
-“Ừ, nhắm mắt vào…”
Sen béo nghe lời, thấy trán mình tự nhiên ươn ướt, nó giật mình mở mắt to tròn xoe, thấy cậu mặt đỏ bừng như cà chua chín, con bé lắp bắp.
-“Cậu…cậu…làm gì thế? Bà chủ bảo yêu nhau mới được hôn cơ…”
Cậu ngượng, cậu quát.
-“Hôn đâu mà hôn, hôn là môi chạm môi, đấy là thơm, thơm chữa đau, không cần yêu cũng có thể thơm, mày chẳng biết cái gì cả…”
-“Thật ạ? Sao thơm lại chữa đau ạ?”
Ngây ngô hỏi, cậu cũng nhanh trí không kém.
-“Vì tuyến nước bọt có chất giảm đau, mày không thấy hết đau hả?”
Sen tự cảm nhận lại, lúc nãy cậu thơm lên trán nó, nó thấy tim đập hơi nhanh, má cũng hơi đỏ, ừ nhỉ, quên đau rồi, cậu siêu thật đó, cái gì cũng biết à!
-“À à, em hiểu rồi, giờ nếu đau em chỉ cần bảo người khác thơm lên chỗ đau là được…”
Mặt cậu tối sầm, đen xì, mắng một trận.
-“Ngu, chỉ có tuyến nước bọt của tao mới hiệu nghiệm thế thôi! Của người khác thì không khỏi được đâu…”
-“Thật ạ?”
-“Lừa mày làm gì? Lợi lộc gì?”
-“Vâng!”
Nghe lời cậu, ngoan ngoãn ăn tiếp. Một lát, lại thấy cậu chìa tay ra trước mặt nó.
-“Sao vậy cậu?”
-“Tay tao đau!”
-“Sao lại đau ạ?”
-“Lúc nãy trèo lên đón mày, bị đá làm xước…”
Sen nhìn, cũng có vết xước thật. Nó nghĩ một lát rồi chân tình bảo cậu.
-“Cậu thơm lên tay cậu đi, nước bọt của cậu thần kì thế cơ mà…”
-“Tao tự chữa cho mình thì không hiệu quả!”
-“Thế em lấy thuốc cho cậu nhé!”
-“Cũng không hiệu quả đâu.”
-“Thế giờ phải làm sao ạ?”
-“Mày thơm lên đi.”
Cậu nói, tỉnh bơ. Sen thì ngơ ngác.
-“Sao cậu vừa bảo chỉ mình cậu thơm mới hiệu nghiệm mà…”
-“Của mày cũng hiệu nghiệm! Nhanh lên, tao đau quá…á…á…á…”
Thấy cậu vậy, Sen sốt ruột quá, không nghi ngờ gì mà chụt lên một phát.
-“Đỡ chưa cậu?”
-“Thêm phát nữa đi, vẫn còn đau lắm!”
-“Vâng…”
Vài phát nữa, cậu hết đau thật, Sen khoái lắm. Nó định đi khoe mọi người, may mà cậu giữ nó lại, giảng giải cho nó, cái thơm của nó, chỉ có duy nhất với cậu là có tác dụng thôi. Cũng như nếu nó bị đau, chỉ duy nhất cậu thơm mới hết đau.
Lằng nhằng, nhức đầu quá cơ. Cậu bảo thôi Sen đừng nghĩ nữa, để bao giờ lớn cậu sẽ giảng thêm cho mà hiểu.
…..
…..
Từ đợt Sen trốn, đại thiếu gia không an tâm, ngày nào cũng phải trông thấy nó mới được, cho nên đi đâu cũng mang theo.
Huệ đau buồn lắm, đúng là người tính không bằng trời tính. Con béo thì làm cái gì, có làm cậu cũng không cho nó làm…giờ chẳng phải cô là chân sai vặt của cậu với cả nó luôn hay sao?
Sen thì gặp Huệ là xúm vào nói chuyện, cảm ơn không ngớt, lúc nào cũng tíu tít, nhờ có Huệ mà cậu lại chơi với nó mà. Nó còn đem tặng Huệ mấy con gấu.
Có hôm buổi chiều nhàn rỗi, cậu đem hai đứa đi câu cá. Tất nhiên ra ngoài thì đều nhận làm em họ cậu rồi. Hiển dặn hai đứa ngồi chỗ mát trông đồ, còn cậu đi ra ngoài chỗ ao xa, chỗ đó mới nhiều cá.
Tự nhiên mọc ra hai em, một em tuy béo nhưng trắng bóc, một em thân hình mảnh khảnh, xinh như hoa, bọn bạn cậu hứng chí, nhân lúc Hiển đi vắng, thi nhau trêu chọc.
Đùa dai nhất là Long, cậu tới chỗ hai đứa con gái, thở hổn hển, nói.
-“Trời ơi anh họ hai người đang câu cá bị trượt chân ngã xuống ao rồi, hình như bị chết đuối rồi ý sao ý!”
Huệ nhăn mặt, coi cái bộ dạng tên này, đã biết là không tử tế gì. Với cả, đại thiếu gia ngày nào cũng đi bơi, huy chương bơi lội thì xếp đầy ở tủ, cậu chết thì ai còn sống? Nghĩ vậy, cô bé cười khinh.
Sen thì khác, không được thông minh như thế. Nghe tin sét đánh mắt rơm rớm, rồi òa khóc, vội vã lao đi. Nó cứ đi, đi mải miết tìm đại thiếu gia, nó sợ lắm, cậu, cậu không thể nào mà chết được. Nhất định, cậu phải sống. Cậu nhất định phải đợi nó, nó sẽ tới cứu cậu.
Tìm loanh quanh mãi mà không thấy, đúng rồi, cậu bị ngã cơ mà, làm sao mà ở trên bờ được? Cậu bị chìm dưới nước rồi, Sen hãi quá, nó đâu có biết bơi đâu, nhưng nó cũng không thể bỏ mặc cậu được, đành nhắm mắt hít thở, nhẹ nhàng đưa một chân xuống nước, rồi lại đưa chân nữa xuống.
Chỗ nó xuống ban đầu nước nông, may quá! Nó khua khoắng, mò tới mò lui, di chuyển dần dần ra xa hơn, tới lúc nước lên ngang bụng vẫn chưa thấy cậu. Mấy người trên bờ thì cứ thế đứng cười nó, cả Huệ cũng tới đây rồi, cũng cười. Nó xin mọi người, bảo mọi người xuống giúp một tay, mà chẳng ai thèm nghe, ai cũng cười nghiêng ngả.
Thật là, toàn là bạn của đại thiếu gia, Huệ còn là người hầu của cậu, sao không lo lắng chút nào chứ? Sen bắt đầu cảm thấy ghét họ, chán nản, nó mặc kệ, tiếp tục việc của mình.
Thế Hiển câu cá ở mạn xa, câu được kha khá, đang định quay lại khoe Sen hồng, thấy đám đông bu quanh một khúc ao, cười đùa vui vẻ, cậu cũng tò mò tiến lại.
(Còn tiếp)
-“Đại thiếu gia!”
-“…”
-“Cậu ơi, mở cửa cho em!”
-“…”
-“Cậu!”
-“…”
-“Sao cậu vô lí thế hả cậu? Em đã không chơi với anh Sên rồi mà, sao cậu còn ghét em cơ chứ? Cậu khó tính quá à!”
Bên ngoài mè nheo, ấm ức, tức tối, cuối cùng cửa cũng mở.
-“Mày làm loạn cái gì?”
-“Hôm qua em gửi tờ giấy cho Huệ, cậu đọc chưa?”
-“Rồi!”
-“Thế sao cậu vẫn ghét em?”
-“Mày là cái gì mà tao phải ghét, tao chẳng ghét ai cả!”
-“Thế em vào chơi với cậu nhé!”
-“Về phòng đi!”
-“Sao thế? Em chơi với cậu mà…”
-“Gớm, mày phải suy nghĩ cả thế kỉ mới chọn được, đau khổ day dứt quá, tao không cần, mày thích chơi với ai thì chơi!”
Có việc nhỏ nhoi yêu cầu, mà nó suy nghĩ dữ tợn vậy, đại thiếu gia thấy bực, bảo nó không chơi với thằng Sên thôi mà nó cũng phải trăn trở bao lâu, xem chừng tình cảm tốt đẹp quá cơ, cậu càng điên. Cậu không tin, không có nó cậu vẫn có thể sống tốt, đợi mà xem!
Sen lò dò xuống cầu thang, gặp Huệ, đau khổ kể lể sự tình.
Huệ khuyên nó, chân thành.
-“Con trai ý, cậu càng bám theo bọn họ càng kiêu thôi, tốt nhất là lờ họ đi…”
-“Thật á?”
-“Ừ, bạn biết cách hiệu nghiệm nhất là gì không?”
Sen mắt long lanh, hỏi lại ngay.
-“Là gì?”
-“Là bạn trốn thật kĩ vào, không tìm được bạn, đại thiếu gia sẽ nhớ bạn, rồi hết giận ngay…”
-“Thật không?”
Huệ hơi cười, Sen mà trốn đi thì sao nhỉ? Thường nghe người lớn bảo, trốn việc sẽ bị ông chủ phạt, còn có thể bị đuổi việc nữa, nếu lần này Sen trốn lâu lâu, liệu có bị đuổi không? Liệu cô bé và các em có được ở căn phòng cổ tích màu hồng đó không?
Nghĩ mà hưng phấn quá, cô liền thủ thỉ vào tai bạn, dặn dò mấy lời, rồi kết luận.
-“Tùy bạn, muốn thực hiện thì thực hiện, nhưng phải bí mật, không được khai ra mình đâu đấy nhé!”
-“Ừ!”
-“Thề đi!”
-“Xin thề…”
Sướng quá, Sen tung tăng đi tìm chỗ trốn.
Huệ thì gõ cửa, vào phòng nghe cậu sai vặt. Vừa mới vào cậu đã hất hàm, biết ngay cậu muốn gì mà, cô bé trả vờ đi xuống nhà dưới, rồi lại đi lên, báo cáo.
-“Không thấy cậu ạ!”
Đại thiếu gia giật mình.
-“Nó đi đâu? Vừa ở đây cơ mà?”
-“Em không biết ạ, em xuống mà không thấy ạ!”
-“Hôm nay không phải theo tao nữa, mày ở nhà đi.”
-“Vâng!”
Hơi chán, dù sao đi tới câu lạc bộ thể thao cùng đại thiếu gia và các bạn vẫn vui hơn, hôm thì được chơi thả diều, hôm thì chơi đua xe, hôm thì điều khiển mô hình máy bay từ xa…
Lúc đầu Huệ còn thắc mắc sao hôm nay cậu lại không đem nó đi cùng. Sau thì mới vỡ lẽ, cứ 20 phút cậu lại gọi về nhà, mục đích duy nhất, chỉ là để hỏi, con béo đó ở đâu.
Còn ở đâu nữa? Chẳng biết trốn ở chỗ nào rồi.
Cô bé đành trả vờ cậu đợi em tý, lại trả vờ cúp máy, mấy phút sau giọng ngọt ngào, em không thấy.
Mọi khi đại thiếu gia đi chơi rất lâu, hôm nay 11 giờ cậu đã về nhà rồi. Sắc mặt không được tốt lắm. Nơi đầu tiên cậu tới là phòng con béo, không thấy nó.
Cả nhà họ Hoàng, mười mấy người giúp việc, bị xả một trận lôi đình.
-“Mau…tìm nó về, mau lên!”
-“…”
-“Cho các người ba mươi phút, không tìm được nó thì nghỉ việc!”
-“Đi mau…ai tìm được nó lương tháng này tăng gấp đôi…”
….
Trời ơi, cậu chủ thường ngày trông vậy mà lúc cáu lên phát sợ, giờ Huệ mới thấy uy lực khủng khiếp của đại thiếu gia. Mọi người bỏ hết việc đang làm, nháo nhác đi tìm Sen.
Một tiếng trôi qua, chẳng ai tìm thấy cả.
Chán quá, lúc nãy Huệ hỏi Sen chỗ nó trốn thì tốt, bây giờ có phải sướng không, đợi lâu lâu không ai tìm được, cô sẽ vờ đi tìm rồi chỉ cho cậu, nó tha hồ hứng đòn, chuẩn bị tâm lí mà nghỉ việc, còn cô, vừa được phòng đẹp, vừa được lương gấp đôi nữa chứ, thích thật!
Hai tiếng sau.
-“Cậu ạ, mấy người tìm hết các ngóc ngách rồi mà không thấy!”
-“Còn chị?”
-“Cậu ơi, tôi cũng không thấy ạ…cả nhà làm đẹp và ngoài vườn đều không có ạ!”
-“Cậu cứ bình tĩnh ạ, chắc nó đi đâu chơi thôi, tý nó về ạ…”
-“Hỏi Sên chưa?”
Bác Súng từ đâu đi lên, tay vẫn còn run.
-“Không ạ, hôm nay Sên nhà tôi đi chơi với bọn bạn cấp 3 ạ, đi từ sáng sớm, lên tận Hòa Bình cơ ạ!”
-“Thế còn thằng Tuấn?”
Quản gia Lựu lập tức báo cáo.
-“Nó không có ở nhà cậu Tuấn cậu ạ!”
-“Thế thì nó chẳng thể đi đâu được nữa, tìm lại một lần nữa, các người tìm kĩ lại một lần nữa…”
Huệ đứng cạnh, hơi mỉm cười, bỗng bị cậu quát.
-“Mày cũng thế, đi tìm đi, đứng đấy ăn hại làm gì?”
Lầm lũi đi tìm Sen, chính mình bảo nó trốn đi, giờ chính mình lại đi tìm nó, đúng là điên đời mà!
Đại thiếu gia tức!
Không thể hiểu nổi, không thấy nó trong tầm mắt, cậu lại bực bội tới vậy?
Mới hồi sáng, cậu còn oai hùng lắm, còn nghĩ nó không là cái gì cả, vậy mà bây giờ, không thấy nó, lòng bức bối khó chịu, y như có trăm ngàn con kiến giày vò.
Con ranh con có thể đi đâu được chứ?
Cậu hít thở, cậu cố gắng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại…
Từ bé, nếu nó không vui, nó sẽ đi đâu? Nó chẳng đi đâu cả, chỉ chui vào phòng khóc thôi.
Sen béo, Sen thối, Sen ngu…Con Sen đáng chết này!
Khoan đã, hình như có lần chơi trốn tìm với cậu, nó cũng trốn không ai thấy thì phải? Hình như là trốn ở cái hang đá mãi phía cuối vườn hoa quả. Nhưng làm sao có thể chứ? Bây giờ hang đá đó ba cậu đã cho lấp gần hết, muốn trốn thì chỉ có thể chui vào cái lỗ bên trên, nhưng càng không khả thi vì cao lắm, nó sao lên được đấy?
Nghĩ ngợi, sốt ruột, cuối cùng cậu nóng lòng ra vườn.
Đi thẳng tới chỗ hang đá, cất giọng bá đạo.
-“Sen, mau xuống đây!”
Cũng chẳng biết nó có ở đây không, nhưng cậu vẫn quát, nó nghe được, với tính cách con này, chắc chắn sẽ sợ, kiểu gì cũng lộ.
-“Tao biết là mày ở trên đấy rồi, mau lên!”
-“Đừng để tao phải trèo lên tận trên đấy! Để tao mà thấy cái mặt mày thì mày no đòn con ạ!”
-“…”
-“Bây giờ mày lên tiếng hay để tao sai người lấp luôn cái lỗ đó lại, chôn sống mày luôn?”
Sen đúng là ở trong hang thật, nghe cậu nói, sợ run hết cả người, không may chân đạp phải viên đá nhỏ, làm nó rơi bụp xuống đất.
Đại thiếu gia bên dưới nhìn thấy thì cười mỉm, con này cũng gớm thật, cầm tinh con vượn mới đúng, cao ngất như này mà cũng leo lên được. Ngay lập tức, cậu nghiêm giọng.
-“May quá ông Lựu đây rồi, ông cho người lấy đá lấp cái hang này lại cái! Có con chuột chết bốc mùi thối quá!”
Ơ, đại thiếu gia nhầm hả, Sen ngây thơ thò đầu ra.
-“Làm gì có con chuột chết nào đâu?”
Cậu đang khoanh tay, dựa cả người vào cây ổi, nhìn nó. Mặt cậu rất là biểu cảm nhé, nó nhìn quanh, làm gì có bác Lựu ở đây? Ngộ ra bị cậu lừa, thì đã quá là muộn!
-“Cậu toàn lừa em thôi!”
Hậm hực nói.
-“Mày rỗi việc hả? Mò lên đấy làm gì?”
-“Cậu không chơi với em cơ mà, cậu không quan tâm em cơ mà?”
-“Lắm mồm!”
-“Em lên đây chơi…”
Cậu với một quả ổi nhỏ, rồi ném thẳng lên chỗ nó, quát.
-“Xuống ngay!”
Thực ra cú ném vừa rồi Hiển đã nhắm chuẩn, chắc chắn là sượt qua bên phải người Sen rồi bay vào hang đá. Ai ngờ nó ngu quá, phản xạ nghiêng đầu tránh, thế là trúng đạn luôn…giữa trán. Nó run, chân tay loạng choạng, tý nữa thì lăn xuống, hại ai đó bên dưới mặt tái mét.
-“Vác xác mày xuống đây!”
-“Không, cậu đang cáu lắm, em không ngu đâu!”
-“Xuống đi, rồi tao không phạt mày, không cáu với mày!”
-“Thế có giận em nữa không?”
-“Không!”
-“Cậu phải hứa cơ!”
-“Ừ, tao hứa!”
Sen mừng lắm, nó lò dò tìm đường xuống. Chân đạp, đá rơi lả tả, nhìn cảm giác nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cậu bên dưới hãi hùng.
-“Mau lên đi, không xuống nữa!”
-“Sao ạ?”
-“Ở yên trên đấy cho tao!”
Cậu bực mình ra lệnh, chạy vào nhà sai người lấy thang, rồi mới lên đưa nó xuống.
-“Em tự xuống được mà, cậu bày vẽ thế làm gì?”
Con bé chẹp miệng, đại thiếu gia điên.
-“Tao biết mày giỏi rồi, tập trung vào, trèo cho nó cẩn thận…”
-“Ôi trời, đá thế kia em còn trèo được nữa là thang…dễ ợt ý à…”
Cái con ranh này, lắm mồm thật đấy, Thế Hiển hít hơi, cố nhịn nhục, một tay ôm chân nó, vác trên vai, nhanh nhẹn đi xuống.
-“Em đã nói em trèo được rồi mà…”
-“…”
-“Cậu ơi thả em ra đi!”
-“…”
-“Cậu ơi em chóng mặt quá à…”
Vì cậu vác Sen, chân nó thì ở phía trước người cậu, đầu nó thì ở phía sau, theo tư thế đâm thẳng xuống đất.
-“Cậu ơi em hoa mắt lắm, như bị chồng cây chuối ý, cậu ơi…em xin…tha cho em…”
-“Cho máu chảy một ít vào não mày, không mày ngu quá!”
-“Rồi rồi, từ nãy tới giờ chảy bao nhiêu máu rồi, em thông minh lắm rồi!”
Van xin rối rít, rốt cuộc cậu cũng tha, ném một phát con béo vào giường của nó. Sen vừa nằm xuống đã cuộn chăn tròn được rồi, trời đất thoải mái chết đi được, cả buổi nó ngồi trên hang, đau hết cả lưng.
Tiếng bụng hai đứa, không hẹn mà cùng kêu.
-“Á, cậu đói kìa?”
-“Đúng rồi, tao đói, mày không đói nhỉ?”
-“Có có…em đói…em đói…tới giờ ăn trưa chưa cậu?”
-“Qua lâu rồi!”
Đoạn, cậu sai người mang thức ăn lên, nào là gà rang muối, nào là thịt bò xào dứa, nào là cua hấp bia. Sen đói hoa cả mắt, lưỡi liếm môi thèm thuồng, cậu thì ngồi ăn ngon lành, tỉnh bơ.
-“Cho em ăn với!”
Cậu ban đầu định phạt nó, nhưng nhớ ra nó đói thì nguy cơ xỉu rất cao, nên chỉ gật đầu, Sen rón rén tới gần, bốc lấy bốc để.
-“Con gái con nứa, dùng đũa đi!”
-“Ôi dào, bốc tay cho nhanh cậu ạ!”
-“Vô duyên!”
Nó kệ, xé thịt nhai nhồm nhoàm.
-“Cậu xem, em ăn ba miếng rồi cậu mới xong một miếng…”
-“Mày thì giỏi rồi!”
-“Thật á?”
Tới lúc ăn cua, đại thiếu gia ngại dùng tay, nên toàn bộ để Sen phục vụ hết. Có ai đó đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, thấy rất không công bằng mà. Mọi khi đại thiếu gia ăn, cô phải đeo găng tay vào mới được xé đồ ăn của cậu, còn Sen kia, nó không cần đeo, nó lại còn bỏ một miếng vào mồm nó, một miếng vào mồm cậu, vậy mà cậu cũng không chê bẩn, lạ thật đấy!
-“Đau không?”
Hiển hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào vết sưng trên trán Sen. Giờ nó mới nhớ, đau thật.
-“Cậu ném chuẩn quá! Em có đau, nhưng không sao.”
-“Có muốn hết đau không?”
-“Tý em xoa dầu là khỏi.”
-“Có cách không cần dầu xoa vẫn khỏi đau…”
-“Thật ạ?”
-“Ừ, nhắm mắt vào…”
Sen béo nghe lời, thấy trán mình tự nhiên ươn ướt, nó giật mình mở mắt to tròn xoe, thấy cậu mặt đỏ bừng như cà chua chín, con bé lắp bắp.
-“Cậu…cậu…làm gì thế? Bà chủ bảo yêu nhau mới được hôn cơ…”
Cậu ngượng, cậu quát.
-“Hôn đâu mà hôn, hôn là môi chạm môi, đấy là thơm, thơm chữa đau, không cần yêu cũng có thể thơm, mày chẳng biết cái gì cả…”
-“Thật ạ? Sao thơm lại chữa đau ạ?”
Ngây ngô hỏi, cậu cũng nhanh trí không kém.
-“Vì tuyến nước bọt có chất giảm đau, mày không thấy hết đau hả?”
Sen tự cảm nhận lại, lúc nãy cậu thơm lên trán nó, nó thấy tim đập hơi nhanh, má cũng hơi đỏ, ừ nhỉ, quên đau rồi, cậu siêu thật đó, cái gì cũng biết à!
-“À à, em hiểu rồi, giờ nếu đau em chỉ cần bảo người khác thơm lên chỗ đau là được…”
Mặt cậu tối sầm, đen xì, mắng một trận.
-“Ngu, chỉ có tuyến nước bọt của tao mới hiệu nghiệm thế thôi! Của người khác thì không khỏi được đâu…”
-“Thật ạ?”
-“Lừa mày làm gì? Lợi lộc gì?”
-“Vâng!”
Nghe lời cậu, ngoan ngoãn ăn tiếp. Một lát, lại thấy cậu chìa tay ra trước mặt nó.
-“Sao vậy cậu?”
-“Tay tao đau!”
-“Sao lại đau ạ?”
-“Lúc nãy trèo lên đón mày, bị đá làm xước…”
Sen nhìn, cũng có vết xước thật. Nó nghĩ một lát rồi chân tình bảo cậu.
-“Cậu thơm lên tay cậu đi, nước bọt của cậu thần kì thế cơ mà…”
-“Tao tự chữa cho mình thì không hiệu quả!”
-“Thế em lấy thuốc cho cậu nhé!”
-“Cũng không hiệu quả đâu.”
-“Thế giờ phải làm sao ạ?”
-“Mày thơm lên đi.”
Cậu nói, tỉnh bơ. Sen thì ngơ ngác.
-“Sao cậu vừa bảo chỉ mình cậu thơm mới hiệu nghiệm mà…”
-“Của mày cũng hiệu nghiệm! Nhanh lên, tao đau quá…á…á…á…”
Thấy cậu vậy, Sen sốt ruột quá, không nghi ngờ gì mà chụt lên một phát.
-“Đỡ chưa cậu?”
-“Thêm phát nữa đi, vẫn còn đau lắm!”
-“Vâng…”
Vài phát nữa, cậu hết đau thật, Sen khoái lắm. Nó định đi khoe mọi người, may mà cậu giữ nó lại, giảng giải cho nó, cái thơm của nó, chỉ có duy nhất với cậu là có tác dụng thôi. Cũng như nếu nó bị đau, chỉ duy nhất cậu thơm mới hết đau.
Lằng nhằng, nhức đầu quá cơ. Cậu bảo thôi Sen đừng nghĩ nữa, để bao giờ lớn cậu sẽ giảng thêm cho mà hiểu.
…..
…..
Từ đợt Sen trốn, đại thiếu gia không an tâm, ngày nào cũng phải trông thấy nó mới được, cho nên đi đâu cũng mang theo.
Huệ đau buồn lắm, đúng là người tính không bằng trời tính. Con béo thì làm cái gì, có làm cậu cũng không cho nó làm…giờ chẳng phải cô là chân sai vặt của cậu với cả nó luôn hay sao?
Sen thì gặp Huệ là xúm vào nói chuyện, cảm ơn không ngớt, lúc nào cũng tíu tít, nhờ có Huệ mà cậu lại chơi với nó mà. Nó còn đem tặng Huệ mấy con gấu.
Có hôm buổi chiều nhàn rỗi, cậu đem hai đứa đi câu cá. Tất nhiên ra ngoài thì đều nhận làm em họ cậu rồi. Hiển dặn hai đứa ngồi chỗ mát trông đồ, còn cậu đi ra ngoài chỗ ao xa, chỗ đó mới nhiều cá.
Tự nhiên mọc ra hai em, một em tuy béo nhưng trắng bóc, một em thân hình mảnh khảnh, xinh như hoa, bọn bạn cậu hứng chí, nhân lúc Hiển đi vắng, thi nhau trêu chọc.
Đùa dai nhất là Long, cậu tới chỗ hai đứa con gái, thở hổn hển, nói.
-“Trời ơi anh họ hai người đang câu cá bị trượt chân ngã xuống ao rồi, hình như bị chết đuối rồi ý sao ý!”
Huệ nhăn mặt, coi cái bộ dạng tên này, đã biết là không tử tế gì. Với cả, đại thiếu gia ngày nào cũng đi bơi, huy chương bơi lội thì xếp đầy ở tủ, cậu chết thì ai còn sống? Nghĩ vậy, cô bé cười khinh.
Sen thì khác, không được thông minh như thế. Nghe tin sét đánh mắt rơm rớm, rồi òa khóc, vội vã lao đi. Nó cứ đi, đi mải miết tìm đại thiếu gia, nó sợ lắm, cậu, cậu không thể nào mà chết được. Nhất định, cậu phải sống. Cậu nhất định phải đợi nó, nó sẽ tới cứu cậu.
Tìm loanh quanh mãi mà không thấy, đúng rồi, cậu bị ngã cơ mà, làm sao mà ở trên bờ được? Cậu bị chìm dưới nước rồi, Sen hãi quá, nó đâu có biết bơi đâu, nhưng nó cũng không thể bỏ mặc cậu được, đành nhắm mắt hít thở, nhẹ nhàng đưa một chân xuống nước, rồi lại đưa chân nữa xuống.
Chỗ nó xuống ban đầu nước nông, may quá! Nó khua khoắng, mò tới mò lui, di chuyển dần dần ra xa hơn, tới lúc nước lên ngang bụng vẫn chưa thấy cậu. Mấy người trên bờ thì cứ thế đứng cười nó, cả Huệ cũng tới đây rồi, cũng cười. Nó xin mọi người, bảo mọi người xuống giúp một tay, mà chẳng ai thèm nghe, ai cũng cười nghiêng ngả.
Thật là, toàn là bạn của đại thiếu gia, Huệ còn là người hầu của cậu, sao không lo lắng chút nào chứ? Sen bắt đầu cảm thấy ghét họ, chán nản, nó mặc kệ, tiếp tục việc của mình.
Thế Hiển câu cá ở mạn xa, câu được kha khá, đang định quay lại khoe Sen hồng, thấy đám đông bu quanh một khúc ao, cười đùa vui vẻ, cậu cũng tò mò tiến lại.
(Còn tiếp)