Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 8: Sen thích ai?

-“Nhìn gì, nhanh lên, con này, không nghe lời gì cả?”

-“Cậu nói thật không?”

-“Ai lừa mày làm gì? Bây giờ mày cứ thích tao làm cậu chủ tốt, đọc truyện cho mày mà mày lại không làm cô hầu ngoan là sao? Mày không thấy mình nhỏ nhen ích kỉ hả?”

-“Vâng!”

Sen phụng phịu, nó thơm chụt vào má cậu chủ một cái, cậu cười rất phởn, rồi cậu lại đọc truyện tiếp cho nó nghe.

Thế giới cổ tích, thật thích ơi là thích.

Cậu đọc, cũng rất là hay. Cậu là rất có năng khiếu nhé.

Thỉnh thoảng, cậu lại đòi thơm, cậu nói với Sen.

-“Mày lợi quá còn gì, tao đọc mỏi hết cả mồm, mày chỉ việc thơm chụt một cái!”

Sen cũng thấy nó lợi thật, thế nên làm theo lời cậu, thơm cậu vài cái liền. Cậu tủm tỉm.

Rồi anh Sên, anh Tuấn tới thăm Sen. Cậu chủ ra ngoài, cậu nói Sen ngủ rồi, hai người hôm khác tới chơi, xong rồi cậu vào, đóng cửa tới “SẦM” một cái.

Sen ở trong phòng, lúc cậu ló đầu vào mới bức xúc thắc mắc.

-“Em vẫn thức mà, sao cậu bảo em ngủ rồi?”

Con này tai thính như tai em MiLu vậy. Cậu thở dài, cậu giải thích.

-“Tao là tao nói lịch sự thế thôi.”

Sen há hốc chẳng hiểu gì.

-“Mày xem, mày ốm đau như thế, nhỡ lại lây mọi người thì sao? Để mọi người chịu ốm cùng mày à?”

Sen gật đầu, cậu là rất biết lo lắng cho người khác, nó nhìn cậu, lại nhìn mình, tự thấy mình nhỏ bé.

Cậu đọc truyện, nó quên khuấy mọi thứ, lim dim ngủ.

Lúc nó tỉnh dậy, đã thấy cậu ở bên cạnh, bát cháo tía tô nóng đặt trên bàn. Nó nhăn nhó.

-“Em không ăn đâu!”

-“Gớm, mọi khi ăn như heo mà giờ lại làm màu…”

-“Nhưng em không muốn ăn, mới cả không ăn càng tốt, cho gầy bớt đi…”

Cậu giơ quả đấm, con này chiều quá sinh hư rồi.

-“Được, giờ mày ăn cháo hay ăn đòn?”

Sen rơm rớm, ngậm ngùi húp từng thìa cháo.

-“Em tự ăn được, không mượn cậu xúc!”

-“Mày nói nhiều quá đấy!”

Cô bé tự dưng phát hiện chuyện gì ghê gớm lắm, nó hỏi.

-“Mà sao, mọi người sợ lây ốm, cậu ở đây mà cậu không sợ lây ốm hả?”

Cái đầu đất này, hôm nay thông minh bất ngờ, đại thiếu gia suy nghĩ, rồi cậu nói thong dong.

-“Ốm cũng không sao cả!”

-“Sao lại thế?”

-“Mày ngu quá, vì tao và mày là người một nhà, người một nhà thì không câu nệ với nhau, còn bọn nó, chỉ là người ngoài, không nên mang phiền phức cho bọn nó…”

Cậu nói một hồi, Sen căn bản không hiểu lắm, nó cãi.

-“Đâu phải thế, cậu ở biệt thự nhà trên, em ở nhà dưới, rõ là người hai nhà mà?”

-“Ngu như con lợn này…thắc mắc nhiều…”

Cậu gõ đầu nó, tuy cậu có ý đồ khác, nhưng cậu đành giải thích kiểu để cho nó hiểu.

-“Hai cái nhà nhưng có chung một cái cổng lớn cũng gọi là một cái nhà rồi!”

-“Vâng, cậu suốt ngày đánh em ý!”

-“Đánh nhưng mày có thấy đau không?”

-“Không đau, nhưng em không thích!”

-“Cái đấy gọi là đánh yêu đấy, yêu mới đánh!”

Cậu trêu, nó gân cổ.

-“Làm gì có chuyện yêu mới đánh, cậu đừng tưởng em ngu mà lừa em…”

Nó bĩu môi, cậu tiu ngỉu, con này, đúng là ngu thật!

…..

Ông chủ bà chủ cũng không hiểu vì lý do gì mà gần đây, ngày nào quý tử nhà mình cũng ăn rất nhiều. Bà hỏi, nó chỉ nói:

-“Cu Ty muốn béo, muốn khỏe, muốn bế muốn cõng được người khác…”

À, thì ra hôm nọ ông chủ bế bà chủ, Cu Ty ghen tức ư? Trời ơi Cu Ty của bà đáng yêu quá đi mất. Bà nghĩ thế, bà mừng lắm, bà thuê hẳn chuyên gia về, theo dõi chế độ ăn uống của con, giúp bảo bối tập luyện.

Nói chung, Cu Ty nhà bà tuy hay nhõng nhẹo với mẹ, nhưng bà biết, nó cực kì “man” nhé, tính cách độc quyền, tuy bé nhưng làm gì cũng nghiêm chỉnh, đến nơi đến chốn. Cứ nhìn nó hè này là biết, không bao giờ bỏ một giờ tập nào.

Qua mấy tháng, đại thiếu gia đã mập hẳn lên, nhưng cậu không béo mỡ màng như Sen, cậu tập luyện nhiều nên săn chắc. Một hôm, cậu nghĩ cậu có thể cõng được Sen rồi, cậu tìm Sen.

Các bác bảo Sen đang chơi ở ngoài sân cỏ thị trấn.

Đại thiếu gia vui vẻ chạy nhảy ra đấy, đập vào mắt là hình ảnh Sen đang ngồi trên vai anh Sên, được anh ấy kiệu, tay Sen cầm diều thả, nó thích tới mức cười híp cả mắt.

Mặt cậu bé đen như đít nồi cháy, bực bội nuôi hận về tập luyện tiếp.

*******

Năm tháng trôi đi, Sen và đại thiếu gia đã lên cấp hai. Ông bà chủ vẫn cho họ học chung một trường, xin cô giáo cho ngồi cạnh nhau.

Từ năm nay, Sen lớn rồi, bà chủ hàng tháng cho Sen tiền. Nhưng bà không muốn sau này nó cảm thấy mắc nợ, bà bảo là tiền lương hàng tháng của nó, bà bảo nó thỉnh thoảng thích ăn gì, mua gì thì ăn. Bé lớn rồi, có lúc đi chơi với bạn bè, không có tiền cũng không được. Nếu không tiêu thì cứ cất đi sau này làm vốn.

Bà còn dặn, Sen càng nghe lời cậu thì càng nhiều tiền, Sen hư cãi cậu thì cắt “lương”. Sen đã sợ cậu, nay còn sợ hơn.

ơn.

Vào lớp mới, cô giáo hỏi, ai xưng phong làm lớp trưởng. Mọi người còn e thẹn lắm, chỉ có Sen giơ tay nhiệt tình. Sen lập tức được chỉ định làm lớp trưởng.

Lại nói về cậu, sau mấy năm ăn uống tập luyện hợp lý, tới nay, cân nặng của cậu đã bằng Sen, tuy nhiên về chiều cao thì, hơn Sen một cái đầu. Bây giờ Sen không những có biệt danh là “Sen béo”, mà còn thêm “Sen lùn”.

Dạo này đi học, bạn bè rất thân thiện, Sen phát hiện, nó đi đâu, thậm chí ngồi ở bàn học, cũng có rất nhiều bạn nữ quay xuống nhìn trộm. Sen tự hào lắm, hích tay cậu, khoe:

-“Mọi người đều yêu quý em cả, cậu thấy không?”

-“Ừ!”

Cậu đang làm bài tập, trả lời qua loa.

-“Chắc do em làm lớp trưởng đấy!”

-“Ừ!”

-“Cậu có nghe em nói không thế?”

-“Tao không điếc…”

Sen phấn khởi, ngẩng lên vẫy tay mấy bạn nhìn mình, rốt cuộc, chỉ nhận được cái lườm cái nguýt. Nó ngạc nhiên, nó xem xét lại tình hình…lúc sau mới phát hiện…một sự thật…tới là đau lòng.

Nó ỉu xìu.

-“Thì ra mấy người đó nhìn cậu, cậu ạ!”

-“Ừ!”

-“Cậu làm gì mà chăm thế? Bài thì về nhà làm cũng được mà?”

-“Tối tao học nâng cao, còn đi bơi nữa, giờ tiện thể tao làm chỗ này trên lớp luôn…”

-“Cậu học lắm thế làm gì? Lúc nào cậu chả xếp thứ nhất rồi!”

-“Ừ.”

Cậu mải mê, chẳng để ý nó nữa. Sen vẫn ba hoa.

-“Sao mọi người lại nhìn cậu nhỉ?”

-“…”

-“Chắc là thấy cậu chăm quá sao?”

-“…”

-“Cậu, cậu…cậu nói gì đi chứ?”

-“…”

Nhìn lên, vẫn có những ánh mắt lén lút tia về phía cậu, nó nằm hẳn xuống bàn, “ngắm cậu”, rồi reo lên.

-“A, em biết rồi…chắc là do cậu…XINH TRAI…”

Cậu đã không thể nhẫn nhịn được nữa, cái gì mà “xinh trai”? Con dở hơi này nó không biết dùng từ hả? Cậu điên, cậu cầm thước kẻ, chỉ thẳng vào mặt nó, cậu cáu ầm lên:

-“Mày im hay tao tống cái thước này vào mồm mày?”

Sen ngậm mồm, nhìn cậu quát nó, chẳng hiểu sao các bạn nữ trong lớp lại cười cười, hix.

Sen làm lớp trưởng, được giao nhiệm vụ phân công các bạn trực nhật. Nhưng cả cái lớp 6A, chẳng đứa nào thèm nghe lời Sen cả. Đâm ra nó hôm nào cũng phải tự mình làm hết, nó là đứa vô tư, nên vẫn hồn nhiên, vui vẻ.

Chỉ có đại thiếu gia của nó là không được hài lòng lắm. Một hôm, Sen đang lau bảng thì nghe cậu e h

-“Sao mày không bảo chúng nó làm, mày là lớp trưởng mà?”

Sen lấp liếm.

-“Thôi, em thích làm!”

-“Thích cái con khỉ, tránh ra…”

-“Làm gì ạ?”

-“Tao lau bảng cho mày!”

-“Thôi, em tự lau được mà…”

-“Tao chỉ đếm tới ba thôi…MỘT…HAI…”

-“Đây…cậu…”

Chẳng hiểu sao, lúc cậu cầm vào cái giẻ lau bảng, thì mấy bạn kia lại đua nhau đòi lau. Cậu “nhường luôn” cái giẻ cho các bạn, cậu đi chỗ khác.

Cậu đi rồi, lần lượt mọi người đùn đẩy, giẻ lại quay về tay Sen.

Có đứa hỏi.

-“Sen là bạn gái Thế Hiển hả? Thấy hai người hay đi với nhau…”

Ặc, cái gì vậy trời. Sen trả lời ngay lập tức.

-“Không phải, không phải đâu…”

Một bạn nữ khác, xinh đẹp dịu dàng nhất lớp, tên Ánh Tuyết. Bạn ấy hỏi Sen.

-“Thế Thế Hiển thích bạn không?”

Sen ngây ngô, cậu chủ có thích nó không à? Cậu chủ suốt ngày chửi bới, dọa đánh, làm sao mà thích được? Nó lắc đầu.

-“Thế bạn có thích Thế Hiển không?”

Thích á? Chưa nghĩ ra, chẳng biết luôn. Sen đáp.

-“Không…”

-“Vậy hai người là gì của nhau mà hay đi xe chung thế?”

Sen là người hầu riêng của cậu, việc này được cậu yêu cầu phải giữ bí mật. Đánh chết Sen cũng không dám khai. Chỉ có điều, bây giờ nó bí quá. Không biết sao đây? Đột nhiên, nó thấy nó thông minh xuất chúng. Nó đáp.

-“Mình…mình là…em họ…em họ… của đại thiếu…à không, là em họ của bạn Hiển…”

Vừa nói xong, quay xuống lấm lét nhìn cậu. Cái gì thế, lại làm sai gì à? Mặt cậu kiểu kia là sắp phát hỏa rồi. Kiểu đó là kiểu ‘Sen ơi mày sắp ăn đòn rồi!’.

Cố lấy hết can đảm, Sen lau tiếp bảng, rồi nó lầm lũi về chỗ. Hình như hôm đó cậu không thèm nói với nó lời nào. Tan học, quản gia tới đón, cậu ngồi ghế trước, nó ngồi ghế sau. Mọi khi là cậu hay cùng ngồi ghế sau với nó cơ.

Một lát, cậu hỏi.

-“Sen, mày có thích anh Sên của mày không?”

-“Có chứ!”

Sen trả lời theo phản xạ. Anh Sên toàn mua kẹo mút, mua đồ chơi, anh Sên toàn nịnh ngọt, còn kiệu nó đi chơi, không thích mới là lạ đấy!

Nhưng mà không biết làm sao nữa, cậu đã điên nay còn điên hơn. Chỉ khổ cái thân Sen.