Chương 102
"Triệu Thiên, cậu và Văn Sinh phải tách nhau ra. Nếu không hai cậu cùng một đội, chúng tôi không đánh lại được."
Vừa đến bờ đê, anh cả Vương đang treo đèn dầu đã lớn tiếng nói.
Mấy thanh niên đều đồng ý với lời này của anh ta, hợp nhau lại kéo Đường Văn Sinh và Triệu Thiên đi.
"Bên này, bên này!"
Chị dâu Vương ra sức vỗ cái ghế bên cạnh mình, chào Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt mang ghế sang, ngồi phía bên kia cô ta. Niếp Niếp cũng tới, Phong Ánh Nguyệt ôm cô bé vào lòng.
Cuối cùng cô bé không đợi được, chẳng được bao lâu đã tụt xuống đi tìm Yến Tử chơi.
Chị dâu Triệu vừa cười, mắng cô bé chạy chậm lại nhỡ ngã ra nhà ngang, vừa ngồi xuống bên cạnh Phong Ánh Nguyệt.
"Chị nghe nói tối hôm nay treo giải thưởng đấy."
Phong Ánh nguyệt nghe vậy hỏi: "Giải thưởng gì ạ?"
"Bánh mì thịt với cải khô ngâm chua." Chị dâu Vương bên cạnh nói tiếp: "Bác Khâu sống ở tầng hai làm bánh mì thịt với cải khô ngâm chua ngon cực!"
"Thật sự rất ngon!" Địch Phượng Tiên sống cùng tầng hai gật đầu lia lịa: "Bác Khâu cũng không giấu một mình, dạy tôi vài lần nhưng tôi không thể làm ra mùi vị kia được."
Vậy là trong lúc nhất thời mọi người bàn luận về bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.
Mãi cho đến khi tiếng còi tre vang lên, mọi người mới đưa mắt nhìn về phía bờ đê.
Một tiếng trôi qua, đội của Đường Văn Sinh giành chiến thắng. Đội của Triệu Thiên phải mời đội của Đường Văn Sinh ăn bánh mì thịt với cải khô ngâm chua do bác Khâu làm.
Bác Khâu và chồng bác ấy vừa mang bánh bột ngô đến. Đường Văn Sinh nhận chiếc cốc tráng men mà Phong Ánh Nguyệt đưa cho để uống nước, tiện thể đưa cho cô cái bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.
Những người khác trêu qua trêu lại một hồi, Triệu Thiên thấy vậy bèn vội vàng mua cho chị dâu Triệu và Niếp Niếp một cái khác.
Chị dâu Triệu tức giận liếc anh ta một cái, nhưng tay vẫn nhận.
Phong Ánh Nguyệt không ăn ngay lập tức mà lên tầng rồi ra ao rửa tay thật sạch, xong xuôi rồi mới cùng Đường Văn Sinh cũng đi rửa tay về nhà ăn.
Bánh bột ngô rất to, hai người chia nhau ăn, trên bếp đun nước tắm. Sau khi ăn xong, hai người xách nước sôi đi tắm rửa.
Phơi quần áo xong, hai người xuống tầng thượng.
Lúc này, chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa ngủ. Hôm nay càng ngày càng nóng, trời cũng đã tối rồi.
Mọi người không ngồi ở trên bờ đê để hóng mát thì cũng ngồi trước cửa nhà mình. Phong Ánh Nguyệt ngồi trước cửa nhà, tay phe phẩy một cái quạt hương bồ lớn mang từ quê lên. Đường Văn Sinh lấy khăn lau tóc cho cô.
"Nhìn vợ chồng son nhà người ta kìa."
"Tuổi trẻ nhiệt huyết thật."
Tất cả mọi người ngồi trên hành lang đều nhìn thấy rồi cảm khái trêu chọc một phen.
Chị dâu Triệu quay sang nhìn Triệu Thiên khiến anh ta lập tức lảng sang chuyện khác: "Ngày mai về quê, em có về không?"
"Về chứ, chuyện cần làm không thể trì hoãn nữa."
Chị dâu Triệu lập tức trả lời.
"Đưa Niếp Niếp về luôn à?"
"Chị dâu Trương nói sẽ giúp em trông con một ngày." Chị dâu Triệu vừa dứt lời, chị dâu Trương ngồi trước cửa bên cạnh cũng gật đầu.
"Cứ yên tâm về quê đi, để tôi trông Niếp Niếp cho. Con bé vốn là một đứa trẻ ngoan, không cần lo lắng."
Phong Ánh Nguyệt nghe các chị nói chuyện phiếm. Trời ngày càng tối hơn, tóc của cô cũng khô, mà cô cũng buồn ngủ rồi.
Vì thế hai người đóng cửa lại, quay về buồng trong ngủ.
Bây giờ là ban đêm mà lúc ngủ vẫn còn hơi oi bức. Chiếc chăn đặt trước giường đã giặt xong, phơi khô, gập vào trong hòm. Dù bây giờ đang đắp một tấm chăn rất mỏng nhưng cửa sổ trong buồng bọn họ vẫn mở ra.
Thuốc mỡ chống muỗi đặt trên bệ cửa sổ vẫn có chút tác dụng.
Phong Ánh Nguyệt nằm dựa vào tường, Đường Văn Sinh ngồi bên cạnh, cầm quạt hương bồ lớn quạt cho cô.
Trong buồng không thắp đèn dầu, chỉ nương theo ánh trăng rọi vào từ ngoài cửa sổ để nhìn rõ.
"Nói cách khác, em có thể viết một cái giấy chứng thực là bạn đồng hành, học phí mỗi học kỳ vẫn nộp như bình thường. Sau đó tới lúc thi chỉ cần trực tiếp đi thi, nếu đỗ có thể lên cấp, nếu không sẽ tiếp tục thi lần nữa?"
"Đúng vậy, cấp ba anh cũng làm như vậy."
Nghe Đường Văn Sinh nói vậy, Phong Ánh Nguyệt mới biết được rằng tuy anh bỏ học từ năm lớp mười một, nhưng lúc sau cũng có điều kiện hoàn thành kỳ thi lớp mười hai. Thế nhưng bây giờ anh không thi vào trường cao đẳng, cũng chưa có ý định đi học đại học theo lời giới thiệu nào.
"Em có thể thi lại lúc khai giảng, thi thẳng lên lớp tám, sang mùa hè thi trung học được không?"
"Được." Đường Văn sinh gật đầu, nghĩ đến việc chỉ còn hai tháng trước khi rời trường, thi lên cấp trực tiếp nhưng thế này sẽ có đôi chút khó khăn: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Anh đã dạy em hết nội dung lớp bảy rồi. Lớp tám em tiếp tục cố gắng, em nghĩ rằng mình sẽ nắm vững được kiến thức trong vòng hai tháng thôi."
Phong Ánh Nguyệt cũng ngồi dậy theo anh.
Vừa đến bờ đê, anh cả Vương đang treo đèn dầu đã lớn tiếng nói.
Mấy thanh niên đều đồng ý với lời này của anh ta, hợp nhau lại kéo Đường Văn Sinh và Triệu Thiên đi.
"Bên này, bên này!"
Chị dâu Vương ra sức vỗ cái ghế bên cạnh mình, chào Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt mang ghế sang, ngồi phía bên kia cô ta. Niếp Niếp cũng tới, Phong Ánh Nguyệt ôm cô bé vào lòng.
Cuối cùng cô bé không đợi được, chẳng được bao lâu đã tụt xuống đi tìm Yến Tử chơi.
Chị dâu Triệu vừa cười, mắng cô bé chạy chậm lại nhỡ ngã ra nhà ngang, vừa ngồi xuống bên cạnh Phong Ánh Nguyệt.
"Chị nghe nói tối hôm nay treo giải thưởng đấy."
Phong Ánh nguyệt nghe vậy hỏi: "Giải thưởng gì ạ?"
"Bánh mì thịt với cải khô ngâm chua." Chị dâu Vương bên cạnh nói tiếp: "Bác Khâu sống ở tầng hai làm bánh mì thịt với cải khô ngâm chua ngon cực!"
"Thật sự rất ngon!" Địch Phượng Tiên sống cùng tầng hai gật đầu lia lịa: "Bác Khâu cũng không giấu một mình, dạy tôi vài lần nhưng tôi không thể làm ra mùi vị kia được."
Vậy là trong lúc nhất thời mọi người bàn luận về bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.
Mãi cho đến khi tiếng còi tre vang lên, mọi người mới đưa mắt nhìn về phía bờ đê.
Một tiếng trôi qua, đội của Đường Văn Sinh giành chiến thắng. Đội của Triệu Thiên phải mời đội của Đường Văn Sinh ăn bánh mì thịt với cải khô ngâm chua do bác Khâu làm.
Bác Khâu và chồng bác ấy vừa mang bánh bột ngô đến. Đường Văn Sinh nhận chiếc cốc tráng men mà Phong Ánh Nguyệt đưa cho để uống nước, tiện thể đưa cho cô cái bánh mì thịt với cải khô ngâm chua.
Những người khác trêu qua trêu lại một hồi, Triệu Thiên thấy vậy bèn vội vàng mua cho chị dâu Triệu và Niếp Niếp một cái khác.
Chị dâu Triệu tức giận liếc anh ta một cái, nhưng tay vẫn nhận.
Phong Ánh Nguyệt không ăn ngay lập tức mà lên tầng rồi ra ao rửa tay thật sạch, xong xuôi rồi mới cùng Đường Văn Sinh cũng đi rửa tay về nhà ăn.
Bánh bột ngô rất to, hai người chia nhau ăn, trên bếp đun nước tắm. Sau khi ăn xong, hai người xách nước sôi đi tắm rửa.
Phơi quần áo xong, hai người xuống tầng thượng.
Lúc này, chị dâu Triệu và những người khác vẫn chưa ngủ. Hôm nay càng ngày càng nóng, trời cũng đã tối rồi.
Mọi người không ngồi ở trên bờ đê để hóng mát thì cũng ngồi trước cửa nhà mình. Phong Ánh Nguyệt ngồi trước cửa nhà, tay phe phẩy một cái quạt hương bồ lớn mang từ quê lên. Đường Văn Sinh lấy khăn lau tóc cho cô.
"Nhìn vợ chồng son nhà người ta kìa."
"Tuổi trẻ nhiệt huyết thật."
Tất cả mọi người ngồi trên hành lang đều nhìn thấy rồi cảm khái trêu chọc một phen.
Chị dâu Triệu quay sang nhìn Triệu Thiên khiến anh ta lập tức lảng sang chuyện khác: "Ngày mai về quê, em có về không?"
"Về chứ, chuyện cần làm không thể trì hoãn nữa."
Chị dâu Triệu lập tức trả lời.
"Đưa Niếp Niếp về luôn à?"
"Chị dâu Trương nói sẽ giúp em trông con một ngày." Chị dâu Triệu vừa dứt lời, chị dâu Trương ngồi trước cửa bên cạnh cũng gật đầu.
"Cứ yên tâm về quê đi, để tôi trông Niếp Niếp cho. Con bé vốn là một đứa trẻ ngoan, không cần lo lắng."
Phong Ánh Nguyệt nghe các chị nói chuyện phiếm. Trời ngày càng tối hơn, tóc của cô cũng khô, mà cô cũng buồn ngủ rồi.
Vì thế hai người đóng cửa lại, quay về buồng trong ngủ.
Bây giờ là ban đêm mà lúc ngủ vẫn còn hơi oi bức. Chiếc chăn đặt trước giường đã giặt xong, phơi khô, gập vào trong hòm. Dù bây giờ đang đắp một tấm chăn rất mỏng nhưng cửa sổ trong buồng bọn họ vẫn mở ra.
Thuốc mỡ chống muỗi đặt trên bệ cửa sổ vẫn có chút tác dụng.
Phong Ánh Nguyệt nằm dựa vào tường, Đường Văn Sinh ngồi bên cạnh, cầm quạt hương bồ lớn quạt cho cô.
Trong buồng không thắp đèn dầu, chỉ nương theo ánh trăng rọi vào từ ngoài cửa sổ để nhìn rõ.
"Nói cách khác, em có thể viết một cái giấy chứng thực là bạn đồng hành, học phí mỗi học kỳ vẫn nộp như bình thường. Sau đó tới lúc thi chỉ cần trực tiếp đi thi, nếu đỗ có thể lên cấp, nếu không sẽ tiếp tục thi lần nữa?"
"Đúng vậy, cấp ba anh cũng làm như vậy."
Nghe Đường Văn Sinh nói vậy, Phong Ánh Nguyệt mới biết được rằng tuy anh bỏ học từ năm lớp mười một, nhưng lúc sau cũng có điều kiện hoàn thành kỳ thi lớp mười hai. Thế nhưng bây giờ anh không thi vào trường cao đẳng, cũng chưa có ý định đi học đại học theo lời giới thiệu nào.
"Em có thể thi lại lúc khai giảng, thi thẳng lên lớp tám, sang mùa hè thi trung học được không?"
"Được." Đường Văn sinh gật đầu, nghĩ đến việc chỉ còn hai tháng trước khi rời trường, thi lên cấp trực tiếp nhưng thế này sẽ có đôi chút khó khăn: "Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Anh đã dạy em hết nội dung lớp bảy rồi. Lớp tám em tiếp tục cố gắng, em nghĩ rằng mình sẽ nắm vững được kiến thức trong vòng hai tháng thôi."
Phong Ánh Nguyệt cũng ngồi dậy theo anh.