Chương 103
Tay đang quạt của Đường Văn Sinh khựng lại, nhìn Phong Ánh Nguyệt tóc tai rối bời. Dưới ánh trăng, dường như cô càng xinh đẹp hơn.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Phong Ánh Nguyệt cũng có chút ngượng ngùng: "Em, em đang nói chuyện đấy."
"Ừ, anh đang nghe đây."
Nghe cái đầu anh.
Phong Ánh Nguyệt kéo chăn đắp đến vai. Thật ra cô cũng mặc quần áo, thế nhưng ánh mắt của Đường Văn Sinh khiến cô ngượng vô cùng.
Thấy hành động của cô, Đường Văn Sinh quay đầu ra chỗ khác: "Xin lỗi, anh không nhịn được."
Không nói thì không sao, nhưng càng nói bầu không khí càng có cảm giác mập mờ.
Phong Ánh Nguyệt cụp mắt xuống, vành tai ửng hồng: "Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Mặt Đường Văn Sinh cũng nóng hầm hập: "Anh chưa muốn... Từ từ rồi sẽ đến."
"Vâng."
"Ngủ đi."
"Vâng."
Hai người nằm xuống, hai bàn tay rất tự nhiên nắm chặt lấy nhau, không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Ánh Nguyệt vẫn để Đường Văn Sinh gọi dậy, anh đã nấu xong bữa sáng: "Em không đi công xã Hạnh Phúc à?"
Phong Ánh Nguyệt ngay lập tức bừng tỉnh.
Cô vội vàng rửa mặt, ăn ba phút hết hai cái bánh bao, húp xong một bát cháo, sau đó nhanh chóng đứng ngoài nhà ngang chờ cậu hai.
Chưa đến vài phút sau, xe bò của cậu hai đã vội vàng chạy đến. Trên xe bò còn có hai thím và một chú. Phong Ánh Nguyệt lên xe bò, đoàn người lại chạy tới công xã Hạnh Phúc.
Hai thím đều là những người thích buôn chuyện, chú còn lại là một người đàn ông nghiêm túc, không nói một lời. Phong Ánh Nguyệt hàn huyên với họ một đường, phần lớn đều là về việc sau khi tới thì phải phối hợp làm việc với họ như thế nào.
Tới nhà gia chủ, họ cũng không nói chuyện nhiều nữa, xắn ống tay lên bắt đầu làm việc theo sự phân công của cậu hai.
Nguyên liệu gia chủ đã mua đầy đủ, phần còn lại giao hết cho họ.
Phong Ánh Nguyệt được phân công đi thái rau. Người nhà này sống khá xa xỉ, không chỉ có thịt khô mà còn có cả thịt tươi.
Cậu hai còn đặc biệt dặn dò: "Thái mỏng một chút, mỏng hết cỡ có thể."
"Vâng."
Trong quá trình nấu, phần lớn thịt đều được hầm hoặc đun cùng canh rau, rất ít thịt xào hoặc thịt phải hầm lại. Nguyên nhân là do cô sợ thịt quá mỏng, khi xào lên sẽ bị ngấy.
Phong Ánh Nguyệt có thể thái mỏng đến đâu thì thái mỏng đến đấy. Trong lúc làm, thím trong nhà còn tới ngó qua vài lần, sau khi thấy cô thái thịt hết sức mỏng thì rất hài lòng.
Cậu hai thấy vậy cũng yên tâm.
Cậu hai phụ trách việc nấu ăn, người chú còn lại lo việc vặt, hai người thím một người rửa bát và dọn bàn ăn, người còn lại rửa rau.
Mọi người không nói quá nhiều trong thời gian làm việc, sau khi chuẩn bị xong tất cả món ăn rồi thì có nửa tiếng để nghỉ ngơi tạm thời.
Người đàn ông chủ nhà cho bọn họ mỗi người một bao thuốc lá, khá hào phóng.
Phong Ánh Nguyệt nghĩ cô và Đường Văn Sinh không hút thuốc, vốn định không nhận, nhưng thím lại nói: "Không hút thì để trong nhà tiếp khách cũng được."
Vì thế nên khi bao t.h.u.ố.c lá được đưa tới trước mặt cô, Phong Ánh Nguyệt nói cảm ơn và nhận lấy.
Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, Phong Ánh Nguyệt và những người khác lại tiếp tục bận rộn, lúc chờ khách tới cũng là lúc bắt đầu đưa món ăn lên.
Hôm nay làm tiệc cưới, bánh kẹo cưới là thứ không thể thiếu, nhóm Phong Ánh Nguyệt cũng làm một ít bánh kẹo cưới, mà chuyện làm cho Phong Ánh Nguyệt không ngờ đến là cô còn thấy cả Tống Chi.
Là người cùng làm việc với cô sau phòng bếp của đội vận tải.
Tống Chi và mẹ chồng đến ăn cưới, thấy Phong Ánh Nguyệt hỗ trợ cũng hơi giật mình. Đợi lúc Phong Ánh Nguyệt rỗi việc, cô ấy đi tới.
"Chị Ánh Nguyệt, chị đây là?"
"Giúp việc bếp núc." Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây, dạo này thế nào rồi?"
Tống Chi sờ bụng, hơi ngập ngừng nói: "Rất tốt, em mang thai đã được hơn hai tháng rồi."
"Chúc mừng chúc mừng!"
Nụ cười trên mặt Phong Ánh Nguyệt càng rạng rỡ hơn.
Tống Chi che miệng cười, nói chuyện với cô một chốc thì nghe tiếng mẹ chồng gọi cô ấy, vì thế cô ấy bèn đi qua chỗ mẹ chồng.
Vốn tưởng rằng còn cơ hội để nói chuyện, cuối cùng mẹ chồng nói đưa cô ấy đi, chỗ này đông người, hai người cùng nhau đi. Do đó Tống Chi chỉ có thể vẫy tay với Phong Ánh Nguyệt từ xe rồi đi theo mẹ chồng.
Nhà gái chỉ ăn trưa ở đây, buổi tối là mọi người trong nhà cùng ngồi quây quần ăn với nhau, vì vậy chắc chắn sẽ không cần sự hỗ trợ của cậu hai và bọn họ.
Tổng kết tiền, cậu hai phát tiền cho Phong Ánh Nguyệt và mọi người ngay tại chỗ.
Phong Ánh Nguyệt nhận được một đồng.
Cũng khá nhiều.
Lúc này trời mới vừa trưa, cô đã kiếm được một đồng tiền.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Phong Ánh Nguyệt cũng có chút ngượng ngùng: "Em, em đang nói chuyện đấy."
"Ừ, anh đang nghe đây."
Nghe cái đầu anh.
Phong Ánh Nguyệt kéo chăn đắp đến vai. Thật ra cô cũng mặc quần áo, thế nhưng ánh mắt của Đường Văn Sinh khiến cô ngượng vô cùng.
Thấy hành động của cô, Đường Văn Sinh quay đầu ra chỗ khác: "Xin lỗi, anh không nhịn được."
Không nói thì không sao, nhưng càng nói bầu không khí càng có cảm giác mập mờ.
Phong Ánh Nguyệt cụp mắt xuống, vành tai ửng hồng: "Em, em vẫn chưa chuẩn bị xong."
Mặt Đường Văn Sinh cũng nóng hầm hập: "Anh chưa muốn... Từ từ rồi sẽ đến."
"Vâng."
"Ngủ đi."
"Vâng."
Hai người nằm xuống, hai bàn tay rất tự nhiên nắm chặt lấy nhau, không ai nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Phong Ánh Nguyệt vẫn để Đường Văn Sinh gọi dậy, anh đã nấu xong bữa sáng: "Em không đi công xã Hạnh Phúc à?"
Phong Ánh Nguyệt ngay lập tức bừng tỉnh.
Cô vội vàng rửa mặt, ăn ba phút hết hai cái bánh bao, húp xong một bát cháo, sau đó nhanh chóng đứng ngoài nhà ngang chờ cậu hai.
Chưa đến vài phút sau, xe bò của cậu hai đã vội vàng chạy đến. Trên xe bò còn có hai thím và một chú. Phong Ánh Nguyệt lên xe bò, đoàn người lại chạy tới công xã Hạnh Phúc.
Hai thím đều là những người thích buôn chuyện, chú còn lại là một người đàn ông nghiêm túc, không nói một lời. Phong Ánh Nguyệt hàn huyên với họ một đường, phần lớn đều là về việc sau khi tới thì phải phối hợp làm việc với họ như thế nào.
Tới nhà gia chủ, họ cũng không nói chuyện nhiều nữa, xắn ống tay lên bắt đầu làm việc theo sự phân công của cậu hai.
Nguyên liệu gia chủ đã mua đầy đủ, phần còn lại giao hết cho họ.
Phong Ánh Nguyệt được phân công đi thái rau. Người nhà này sống khá xa xỉ, không chỉ có thịt khô mà còn có cả thịt tươi.
Cậu hai còn đặc biệt dặn dò: "Thái mỏng một chút, mỏng hết cỡ có thể."
"Vâng."
Trong quá trình nấu, phần lớn thịt đều được hầm hoặc đun cùng canh rau, rất ít thịt xào hoặc thịt phải hầm lại. Nguyên nhân là do cô sợ thịt quá mỏng, khi xào lên sẽ bị ngấy.
Phong Ánh Nguyệt có thể thái mỏng đến đâu thì thái mỏng đến đấy. Trong lúc làm, thím trong nhà còn tới ngó qua vài lần, sau khi thấy cô thái thịt hết sức mỏng thì rất hài lòng.
Cậu hai thấy vậy cũng yên tâm.
Cậu hai phụ trách việc nấu ăn, người chú còn lại lo việc vặt, hai người thím một người rửa bát và dọn bàn ăn, người còn lại rửa rau.
Mọi người không nói quá nhiều trong thời gian làm việc, sau khi chuẩn bị xong tất cả món ăn rồi thì có nửa tiếng để nghỉ ngơi tạm thời.
Người đàn ông chủ nhà cho bọn họ mỗi người một bao thuốc lá, khá hào phóng.
Phong Ánh Nguyệt nghĩ cô và Đường Văn Sinh không hút thuốc, vốn định không nhận, nhưng thím lại nói: "Không hút thì để trong nhà tiếp khách cũng được."
Vì thế nên khi bao t.h.u.ố.c lá được đưa tới trước mặt cô, Phong Ánh Nguyệt nói cảm ơn và nhận lấy.
Nửa tiếng rất nhanh trôi qua, Phong Ánh Nguyệt và những người khác lại tiếp tục bận rộn, lúc chờ khách tới cũng là lúc bắt đầu đưa món ăn lên.
Hôm nay làm tiệc cưới, bánh kẹo cưới là thứ không thể thiếu, nhóm Phong Ánh Nguyệt cũng làm một ít bánh kẹo cưới, mà chuyện làm cho Phong Ánh Nguyệt không ngờ đến là cô còn thấy cả Tống Chi.
Là người cùng làm việc với cô sau phòng bếp của đội vận tải.
Tống Chi và mẹ chồng đến ăn cưới, thấy Phong Ánh Nguyệt hỗ trợ cũng hơi giật mình. Đợi lúc Phong Ánh Nguyệt rỗi việc, cô ấy đi tới.
"Chị Ánh Nguyệt, chị đây là?"
"Giúp việc bếp núc." Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Không ngờ lại nhìn thấy cô ở đây, dạo này thế nào rồi?"
Tống Chi sờ bụng, hơi ngập ngừng nói: "Rất tốt, em mang thai đã được hơn hai tháng rồi."
"Chúc mừng chúc mừng!"
Nụ cười trên mặt Phong Ánh Nguyệt càng rạng rỡ hơn.
Tống Chi che miệng cười, nói chuyện với cô một chốc thì nghe tiếng mẹ chồng gọi cô ấy, vì thế cô ấy bèn đi qua chỗ mẹ chồng.
Vốn tưởng rằng còn cơ hội để nói chuyện, cuối cùng mẹ chồng nói đưa cô ấy đi, chỗ này đông người, hai người cùng nhau đi. Do đó Tống Chi chỉ có thể vẫy tay với Phong Ánh Nguyệt từ xe rồi đi theo mẹ chồng.
Nhà gái chỉ ăn trưa ở đây, buổi tối là mọi người trong nhà cùng ngồi quây quần ăn với nhau, vì vậy chắc chắn sẽ không cần sự hỗ trợ của cậu hai và bọn họ.
Tổng kết tiền, cậu hai phát tiền cho Phong Ánh Nguyệt và mọi người ngay tại chỗ.
Phong Ánh Nguyệt nhận được một đồng.
Cũng khá nhiều.
Lúc này trời mới vừa trưa, cô đã kiếm được một đồng tiền.