Chương 107
Cái gật đầu này phải trả giá bằng tiền.
Phong Ánh Nguyệt chỉ mang theo năm hào, bên trong còn có phí báo danh các thứ nữa.
Đang nghĩ xem nên làm thế nào thì đã thấy Đường Văn Sinh lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đếm sáu xâu tiền đưa cho Dương Bảo Quốc.
Cứ như vậy chiếc đồng hồ kia được đeo trên tay Phong Ánh Nguyệt, cho đến lúc ra khỏi nhà Dương Bảo Quốc, ngồi lên xe rồi cô mới phản ứng lại.
“Anh đã có ý định mua từ sớm rồi đúng chứ!”
“Cũng không sớm vậy đâu.” Đường Văn Sinh vừa đạp xe vừa nói: “Lúc ra khỏi nhà thì bỗng nhiên nghĩ tới nên đã len lén mở rương lấy ít tiền.”
“Cái gì gọi là len lén.” Phong Ánh Nguyệt ôm chặt lấy eo anh, dựa đầu vào lưng anh: “Mới có tí tiền thôi mà vừa ra khỏi cửa đã dùng hết sáu xâu tiền rồi.”
“Vậy anh sẽ cố gắng, để tiền nhiều hơn chút nữa, cũng khiến em yên tâm hơn, không đến nỗi chỉ dùng có tí tiền như thế đã đau lòng.”
Đường Văn Sinh khẽ cười.
Phong Ánh Nguyệt bật cười theo, ôm anh càng chặt hơn.
Vừa về đến nhà ngang, các bà thím tinh mắt đã phát hiện tay cô có thêm một món đồ, Phong Ánh Nguyệt mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, đương nhiên khiến cánh tay trông nổi bật hơn, cho dù cô đang cầm túi muốn che đi nhưng rất nhanh đã bị phát hiện.
“Nhìn đi, đồng chí Tiểu Đường đúng là thương vợ mình mà.”
“Đó là đồng hồ của nhãn hàng Mẫu Đơn, trong thị trấn này phải có phiếu mới mua được đấy!”
“Đúng là có phúc mà.” Một người trong số họ thở dài một tiếng: “Trước đây còn nói đồng chí Tiểu Đường cưới vợ hai, chê người ta không được cái này không được cái nọ, nhìn thử cuộc sống của đồng chí Phong đi, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ.”
“Nói thì nói vậy thôi.” Có người kỳ quái nói: “Tôi nghe nói anh ta đối xử với người trước không tốt đến vậy đâu.”
Chị dâu Vương quay đầu lại nhìn, người đó lập tức im miệng ngay, sau đó quay người rời đi.
Hay thật, vừa nhìn đã phát hiện thấy không đúng: “Cô là ai vậy?”
Không phải là người của nhà ngang!
Người đó nghe thế thì chạy nhanh hơn, chớp mắt đã chạy ra khỏi cửa nhà ngang. Mặt đám người chị dâu Vương biến sắc, người này chạy nhanh đến thế, có khi nào là chột dạ không?
“Mọi người nhanh chóng quay về kiểm tra xem nhà mình có mất thứ gì không? Cho dù là quần áo đang phơi hay là đồ đạc trong nhà đều phải cẩn thận kiểm tra hết!”
Giọng nói của chị dâu Vương vừa cất lên thì người trong nhà ngang lập tức căng thẳng, nhanh chóng nghe theo.
Phong Ánh Nguyệt họ vừa đến lầu năm thì nghe thấy tiếng la hét của chị dâu Vương, hai người ngờ vực nhìn nhau nhưng vẫn nhanh chóng về nhà.
Phong Ánh Nguyệt vừa bước vào cửa thì vào phòng, mở rương ra kiểm tra tiền trong nhà, Đường Văn Sinh thì đặt hết số tiền còn lại trên người vào đó.
Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc đếm đi đếm lại hai lần mới thở phào nhẹ nhõm: “Không thiếu đồng nào, kiểm tra những thứ khác xem.”
Đường Văn Sinh nhìn một lượt hết căn nhà: “Không có ai vào đây cả, đồ đạc đều ở vị trí cũ.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Phong Ánh Nguyệt sang bên cạnh hỏi chị dâu Triệu đang kiểm tra đồ đạc.
Chị dâu Triệu cũng sững sờ.
“Chị cũng không biết nữa, lúc nãy đang giặt đồ cho Niếp Niếp bên hồ thì nghe nhà họ Vương dưới lầu hét lên, chị bị dọa đến mức phải quay về xem thử.”
“Không thiếu thứ gì chứ?”
“Không thiếu, tiền chị đều để hết trong này.” Chị dâu Triệu nhìn xuống eo mình: “Còn nhà em thì sao?”
“Không thấy thiếu thứ gì cả nên mới không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Đi thôi, chúng ta xuống lầu hỏi thử, không hỏi cho rõ chuyện này thì không yên tâm được.”
Chị dâu Triệu kéo lấy tay của Phong Ánh Nguyệt, kết quả đã chạm ngay vào chiếc đồng hồ, cô ấy sững người một lúc rồi nở nụ cười đen tối: “Ây dô, ra ngoài xử lý công việc là xử lý cái này à?”
Mặt Phong Ánh Nguyệt đỏ lên, lật tay lại bắt lấy tay cô ấy: “Chúng ta xuống dưới xem thử đi, Văn Sinh anh trông nhà nhé.”
Đường Văn Sinh đang ngồi trước cửa gật đầu: “Được.”
“Đồng chí Tiểu Đường cũng giúp chị trông nhà nhé!”
Tiền đều ở trên người cả nên chị dâu Triệu cũng lười khóa cửa, dù gì cũng chỉ xuống lầu chứ đâu đi xa.
Phong Ánh Nguyệt chỉ mang theo năm hào, bên trong còn có phí báo danh các thứ nữa.
Đang nghĩ xem nên làm thế nào thì đã thấy Đường Văn Sinh lấy một xấp tiền từ trong túi ra, đếm sáu xâu tiền đưa cho Dương Bảo Quốc.
Cứ như vậy chiếc đồng hồ kia được đeo trên tay Phong Ánh Nguyệt, cho đến lúc ra khỏi nhà Dương Bảo Quốc, ngồi lên xe rồi cô mới phản ứng lại.
“Anh đã có ý định mua từ sớm rồi đúng chứ!”
“Cũng không sớm vậy đâu.” Đường Văn Sinh vừa đạp xe vừa nói: “Lúc ra khỏi nhà thì bỗng nhiên nghĩ tới nên đã len lén mở rương lấy ít tiền.”
“Cái gì gọi là len lén.” Phong Ánh Nguyệt ôm chặt lấy eo anh, dựa đầu vào lưng anh: “Mới có tí tiền thôi mà vừa ra khỏi cửa đã dùng hết sáu xâu tiền rồi.”
“Vậy anh sẽ cố gắng, để tiền nhiều hơn chút nữa, cũng khiến em yên tâm hơn, không đến nỗi chỉ dùng có tí tiền như thế đã đau lòng.”
Đường Văn Sinh khẽ cười.
Phong Ánh Nguyệt bật cười theo, ôm anh càng chặt hơn.
Vừa về đến nhà ngang, các bà thím tinh mắt đã phát hiện tay cô có thêm một món đồ, Phong Ánh Nguyệt mặc bộ váy màu xanh lam nhạt, đương nhiên khiến cánh tay trông nổi bật hơn, cho dù cô đang cầm túi muốn che đi nhưng rất nhanh đã bị phát hiện.
“Nhìn đi, đồng chí Tiểu Đường đúng là thương vợ mình mà.”
“Đó là đồng hồ của nhãn hàng Mẫu Đơn, trong thị trấn này phải có phiếu mới mua được đấy!”
“Đúng là có phúc mà.” Một người trong số họ thở dài một tiếng: “Trước đây còn nói đồng chí Tiểu Đường cưới vợ hai, chê người ta không được cái này không được cái nọ, nhìn thử cuộc sống của đồng chí Phong đi, ai mà không ngưỡng mộ cơ chứ.”
“Nói thì nói vậy thôi.” Có người kỳ quái nói: “Tôi nghe nói anh ta đối xử với người trước không tốt đến vậy đâu.”
Chị dâu Vương quay đầu lại nhìn, người đó lập tức im miệng ngay, sau đó quay người rời đi.
Hay thật, vừa nhìn đã phát hiện thấy không đúng: “Cô là ai vậy?”
Không phải là người của nhà ngang!
Người đó nghe thế thì chạy nhanh hơn, chớp mắt đã chạy ra khỏi cửa nhà ngang. Mặt đám người chị dâu Vương biến sắc, người này chạy nhanh đến thế, có khi nào là chột dạ không?
“Mọi người nhanh chóng quay về kiểm tra xem nhà mình có mất thứ gì không? Cho dù là quần áo đang phơi hay là đồ đạc trong nhà đều phải cẩn thận kiểm tra hết!”
Giọng nói của chị dâu Vương vừa cất lên thì người trong nhà ngang lập tức căng thẳng, nhanh chóng nghe theo.
Phong Ánh Nguyệt họ vừa đến lầu năm thì nghe thấy tiếng la hét của chị dâu Vương, hai người ngờ vực nhìn nhau nhưng vẫn nhanh chóng về nhà.
Phong Ánh Nguyệt vừa bước vào cửa thì vào phòng, mở rương ra kiểm tra tiền trong nhà, Đường Văn Sinh thì đặt hết số tiền còn lại trên người vào đó.
Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc đếm đi đếm lại hai lần mới thở phào nhẹ nhõm: “Không thiếu đồng nào, kiểm tra những thứ khác xem.”
Đường Văn Sinh nhìn một lượt hết căn nhà: “Không có ai vào đây cả, đồ đạc đều ở vị trí cũ.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Phong Ánh Nguyệt sang bên cạnh hỏi chị dâu Triệu đang kiểm tra đồ đạc.
Chị dâu Triệu cũng sững sờ.
“Chị cũng không biết nữa, lúc nãy đang giặt đồ cho Niếp Niếp bên hồ thì nghe nhà họ Vương dưới lầu hét lên, chị bị dọa đến mức phải quay về xem thử.”
“Không thiếu thứ gì chứ?”
“Không thiếu, tiền chị đều để hết trong này.” Chị dâu Triệu nhìn xuống eo mình: “Còn nhà em thì sao?”
“Không thấy thiếu thứ gì cả nên mới không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Đi thôi, chúng ta xuống lầu hỏi thử, không hỏi cho rõ chuyện này thì không yên tâm được.”
Chị dâu Triệu kéo lấy tay của Phong Ánh Nguyệt, kết quả đã chạm ngay vào chiếc đồng hồ, cô ấy sững người một lúc rồi nở nụ cười đen tối: “Ây dô, ra ngoài xử lý công việc là xử lý cái này à?”
Mặt Phong Ánh Nguyệt đỏ lên, lật tay lại bắt lấy tay cô ấy: “Chúng ta xuống dưới xem thử đi, Văn Sinh anh trông nhà nhé.”
Đường Văn Sinh đang ngồi trước cửa gật đầu: “Được.”
“Đồng chí Tiểu Đường cũng giúp chị trông nhà nhé!”
Tiền đều ở trên người cả nên chị dâu Triệu cũng lười khóa cửa, dù gì cũng chỉ xuống lầu chứ đâu đi xa.