Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 108

Kiều Tư Vũ 1

Nhiều người cùng lên lầu tìm chị dâu Vương, khi đi xuống cầu thang, Phong Ánh Nguyệt vẫn nghe mọi người bàn tán về việc liệu nhà họ có bị trộm đột nhập hay không.

"Kể từ ngày bác Ngô nghỉ việc, bác ấy luôn trông chừng cái cổng nhà, bác ấy thường không cho bất cứ người nào lạ vào nhà, trừ khi người đó nói cho bác ấy tìm người nào ở tầng nào."

"Đúng vậy, bác Ngô là người rất cẩn thận nên không thể phạm phải sai lầm như thế, chúng ta chỉ cần đi hỏi bác ấy chuyện này là được, chắc hẳn chúng ta có thể tìm được tên đó!"

"Được đấy."

Bác Ngô là một công nhân lớn tuổi trong nhà máy sản xuất giấy, bác ấy chỉ mới năm mươi tuổi, còn chưa đến tuổi nghỉ hưu, nhưng lại vô tình bị thương khi đang ở ngoài, vì thế bác ấy đành về hưu sớm hơn dự kiến, bác cũng chỉ có một người con gái, thế nên con rể thay thế vị trí của bác trong nhà máy sản xuất giấy.

Bác Ngô và vợ của bác ấy sống ở nhà ngang, vì không ai gác cổng nên bác Ngô đã tình nguyện đi gác cổng, cạnh cổng có một gian phòng để ở, trong đó có một chiếc giường nhỏ để bác ấy có thể đi ngủ vào buổi tối.

Lúc này, chị dâu Vương và những người khác đang hỏi bác Ngô.

"Bác nhớ rất rõ hôm nay có tất cả ba người đến đây!" Bác Ngô lấy ra một quyển sổ dùng để ghi chép những việc cần nhớ, bác ấy chỉ vào hàng chữ ghi thời gian vào hôm nay cho mọi người cùng xem.

"Một người tìm nhà của thằng hai Ngô ở tầng năm, người đo còn nói là người thân của vợ thằng hai."

Chị dâu hai Ngô đang đứng bên cạnh Phong Ánh Nguyệt giơ tay lên nói: "Là chị dâu ruột của cháu! Chị ấy đến đây lúc sáng sớm, cháu và chị ấy còn lên huyện để mua bột mì."

"Không phải chị dâu của chị đâu, em biết chị dâu của chị là ai mà, bác Ngô, hay để cháu kể với bác dáng vẻ của tên đó."

Chị dâu Vương đã gặp trực tiếp người đó nên cũng có chút ấn tượng: "Nhìn thì là một người phụ nữ, tóc cắt ngắn như Mỹ Phương vậy đó, mắt to miệng nhỏ, người thì gầy."

"Bác biết là ai rồi!" Bác Ngô vội vào chỉ vào vị trí được viết ở hàng thứ ba: "Người đó tìm vợ của Đường Văn Sinh ở căn số sáu trên tầng ba."

"Thím Trần! Thím có ở đó không?"

Thím Trần vừa xuống lầu liền nghe thấy có người gọi tên, bà ấy vội chạy đến: "Thím tới liền, tới liền đây, tên trộm đó rốt cuộc là ai thế?"

Chị dâu Vương vừa thấy bà ấy đến liền hỏi: "Hôm nay có người đến nhà thím đúng không? Suýt chút nữa là cháu bắt được tên trộm đó rồi, cô ta cũng thật là, mới nói được hai câu, cháu hỏi lại liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy!"

Thím Trần vừa nghe thấy tên trộm là người nhà của bà ấy, khóe miệng thím run rẩy: "Trò hài gì thế này?"

Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Triệu nhìn nhau, chị dâu Triệu cũng hơi ngạc nhiên: "Hóa ra là hiểu lầm."

Một người ở bên cạnh đang giải thích rõ mọi chuyện cho thím Trần biết, thím Trần vô cùng xấu hổ.

"Đó là một đứa cháu gái họ hàng xa của thím, mẹ của nó nhờ nó đem đưa thím một ít mề gà, thứ đó không phải nói là một vị thuốc rất tốt cho đường tiêu hóa à? Mấy ngày nay chồng thím ăn không ngon nên thím nhờ một vài người tìm loại mề gà được nuôi mấy năm, không ngờ lại gây ra hiểu lầm như thế."

Bà cũng đang thắc mắc tạo sao con bé lại chạy đi chứ, bà vốn muốn tiễn con bé ra đến cổng nhưng con bé lại muốn bà xay mề gà thành bột trước, vì thế bà ấy không có tiễn người ra cổng mà để con bé tự đi xuống lầu.

Ai mà có ngờ lại xảy ra chuyện như thế!

"Là tôi hiểu lầm." Chị dâu Vương lớn tiếng xin lỗi mọi người: "Làm mọi người hoảng sợ rồi."

"Không có gì đâu, chị cũng là thấy cô ta bỏ trốn nên mới cảm thấy như thế thôi."

"Đúng vậy, nói như này nè, chuyện này như hồi chuông cảnh tỉnh để mọi người đề phòng hơn! Bác Ngô, sau này có ai đến nhà ngang thì bác hãy ghi chú như bây giờ là tốt nhất, vậy mới có cái để đối chiếu."

Bác Ngô cũng hơi lo sợ: "Đừng lo lắng, có bác Ngô ở đây sẽ không có tên trộm nào đến nhà ngang đâu!"