Chương 114
"Bình thường nếu như chiếu phim thì không phải là sẽ được thông báo trước vào buổi sáng sao?"
Đường Văn Sinh nghi hoặc hỏi.
Khi nhà ngang chiếu phim điện ảnh, phần nhiều sẽ là những nhân viên chiếu phim được lãnh đạo của nhà máy sản xuất giấy mời về, từ sáng sớm đã cho người đến thông báo với bác Ngô gác cổng, bác Ngô gác cổng chỉ cần nói vài câu, thông báo chẳng mấy chốc sẽ được truyền đi.
Lời vừa được nói ra, dưới tầng đã truyền đến tiếng nói vô cùng lớn của bác Ngô: "Buổi tối sẽ chiếu phim! Mọi người nhớ sau khi ăn cơm tối xong thì xuống đây xem phim nhé!"
Bọn trẻ con vô cùng kích động, cả tòa nhà đều vang lên tiếng nói cười vô cùng vui vẻ của bọn chúng.
Triệu Thiên bế Niếp Niếp đang vui mừng phấn khởi lên, rồi quay sang nói với hai người Phong Ánh Nguyệt: "Lúc tôi tan làm thì cũng mới biết được tin tức, nhưng mà tôi chạy nhanh nhất nên khi vừa về đến nhà ngang đã nói với bác Ngô rồi."
"Chiếu phim gì vậy?"
Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
Đối với nội dung của những bộ phim được chiếu ngoài trời vào thời đại này, cô cũng rất tò mò về chúng.
"Tôi không biết." Triệu Thiên lắc đầu: "Phải đợi đến khi nhân viên chiếu phim đến đây thì mới biết được, hy vọng là tối nay sẽ chiếu thêm vài bộ nữa!"
"Mơ thì đẹp lắm." chị dâu Triệu mang rau đã được rửa sạch sẽ để vào trong bồn, nghe thấy vậy thì lườm về phía này một cái: "Có lần nào mà không phải là vừa mới chiếu phim đã kết thúc rồi đâu?"
"Thì không phải là anh đang hy vọng có thể chiếu thêm mấy bộ nữa hay sao?"
Triệu Thiên bế Niếp Niếp đi qua đó, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng chuẩn bị làm cơm tối.
Bởi vì buổi tối sẽ chiếu phim, vậy nên nhà ngang cũng náo nhiệt lên hẳn, mọi người ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Buổi tối, hai người ăn bí đỏ bào sợi xào, và đậu cô-ve xào thịt, cùng với canh dưa chuột.
Sau khi ăn cơm và dọn dẹp xong, hai người cầm theo ghế đi xuống dưới tầng.
Bởi vì khoảng sân đủ rộng, vậy nên cũng không cần phải tranh giành nhau, bác Ngô cũng rất thuần thục mà sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. "Vẫn giống như lần trước, những người dáng cao thì lùi về phía sau, những người mắt kém và dáng thấp thì tiến về đằng trước, nếu không muốn phải ngồi sau, thì cũng có thể ngồi trên chiếu ở hàng trước này."
Chiều cao của Phong Ánh Nguyệt so với những phụ nữ khác trong nhà ngang thì cũng được coi như ở mức trung bình trở lên, Đường Văn Sinh đổi vị trí cùng người khác một chút, dù anh có ngồi ở hàng chiếu phía trước thì cũng muốn ngồi gần với Phong Ánh Nguyệt.
Chị dâu Triệu thấy vậy thì che miệng cười, quay sang nói với Triệu Thiên ở bên cạnh rằng: "Nhìn bọn họ kìa, đúng là không thể rời khỏi đối phương nửa bước."
"Anh cũng thế mà" Triệu Thiên vốn đang ngồi trên chiếu trước cũng rất nỗ lực để bản thân được khen thưởng: "Anh cũng không thể rời khỏi em được."
Còn Niếp Niếp, đã sớm đi cùng bọn Yến Tử đi xem nhân viên chiếu phim rồi.
Mỗi lần nhân viên chiếu phim đến, trẻ con đều sẽ vây quanh người đó, còn luôn luôn nói rằng sau này mình lớn lên sẽ đi làm nhân viên chiếu phim.
"Trật tự nào! Trật tự nào!"
Nhân viên chiếu phim lớn tiếng nói.
Bọn trẻ con cũng đã tìm được vị trí ngồi xuống, toàn tâm toàn lực hướng sự chú ý về màn hình trước mặt.
"Này."
Đường Văn Sinh lén đưa cho Phong Ánh Nguyệt một nắm hạt dưa, Phong Ánh Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhỏ giọng nói: "Ở đâu ra vậy ạ?"
"Thím Trần bán đấy, mau ăn đi, anh có mang theo bình nước nữa."
Đường Văn Sinh cười.
Phong Ánh Nguyệt nhìn lướt qua bình nước lớn anh đang cầm trong tay, bắt đầu cắn hạt dưa, chị gái hàng xóm liếc thấy mà nóng mắt, lập tức nhìn về phía người đàn ông của mình.
Người đàn ông cũng rất thông minh, nhanh chóng chạy ra ngoài đi tìm thím Trần, lúc trở về lại đưa cho chị gái đó một nắm hạt dưa rất lớn.
Mắt nhìn thấy những người đứng dậy chạy đi tìm thím Trần càng ngày càng nhiều, làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của người ngồi phía sau, bác Ngô lo lắng nói: "Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng dậy nữa, ai muốn ăn hạt dưa thì để tôi sai cháu trai tôi chạy tới đưa cho!"
Đầu của trẻ con nhỏ hơn người lớn, cũng không che khuất được cái gì.
Vì vậy mà những người muốn ăn hạt dưa cũng đã yên lặng trở lại.
Đường Văn Sinh nghi hoặc hỏi.
Khi nhà ngang chiếu phim điện ảnh, phần nhiều sẽ là những nhân viên chiếu phim được lãnh đạo của nhà máy sản xuất giấy mời về, từ sáng sớm đã cho người đến thông báo với bác Ngô gác cổng, bác Ngô gác cổng chỉ cần nói vài câu, thông báo chẳng mấy chốc sẽ được truyền đi.
Lời vừa được nói ra, dưới tầng đã truyền đến tiếng nói vô cùng lớn của bác Ngô: "Buổi tối sẽ chiếu phim! Mọi người nhớ sau khi ăn cơm tối xong thì xuống đây xem phim nhé!"
Bọn trẻ con vô cùng kích động, cả tòa nhà đều vang lên tiếng nói cười vô cùng vui vẻ của bọn chúng.
Triệu Thiên bế Niếp Niếp đang vui mừng phấn khởi lên, rồi quay sang nói với hai người Phong Ánh Nguyệt: "Lúc tôi tan làm thì cũng mới biết được tin tức, nhưng mà tôi chạy nhanh nhất nên khi vừa về đến nhà ngang đã nói với bác Ngô rồi."
"Chiếu phim gì vậy?"
Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
Đối với nội dung của những bộ phim được chiếu ngoài trời vào thời đại này, cô cũng rất tò mò về chúng.
"Tôi không biết." Triệu Thiên lắc đầu: "Phải đợi đến khi nhân viên chiếu phim đến đây thì mới biết được, hy vọng là tối nay sẽ chiếu thêm vài bộ nữa!"
"Mơ thì đẹp lắm." chị dâu Triệu mang rau đã được rửa sạch sẽ để vào trong bồn, nghe thấy vậy thì lườm về phía này một cái: "Có lần nào mà không phải là vừa mới chiếu phim đã kết thúc rồi đâu?"
"Thì không phải là anh đang hy vọng có thể chiếu thêm mấy bộ nữa hay sao?"
Triệu Thiên bế Niếp Niếp đi qua đó, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng chuẩn bị làm cơm tối.
Bởi vì buổi tối sẽ chiếu phim, vậy nên nhà ngang cũng náo nhiệt lên hẳn, mọi người ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Buổi tối, hai người ăn bí đỏ bào sợi xào, và đậu cô-ve xào thịt, cùng với canh dưa chuột.
Sau khi ăn cơm và dọn dẹp xong, hai người cầm theo ghế đi xuống dưới tầng.
Bởi vì khoảng sân đủ rộng, vậy nên cũng không cần phải tranh giành nhau, bác Ngô cũng rất thuần thục mà sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người. "Vẫn giống như lần trước, những người dáng cao thì lùi về phía sau, những người mắt kém và dáng thấp thì tiến về đằng trước, nếu không muốn phải ngồi sau, thì cũng có thể ngồi trên chiếu ở hàng trước này."
Chiều cao của Phong Ánh Nguyệt so với những phụ nữ khác trong nhà ngang thì cũng được coi như ở mức trung bình trở lên, Đường Văn Sinh đổi vị trí cùng người khác một chút, dù anh có ngồi ở hàng chiếu phía trước thì cũng muốn ngồi gần với Phong Ánh Nguyệt.
Chị dâu Triệu thấy vậy thì che miệng cười, quay sang nói với Triệu Thiên ở bên cạnh rằng: "Nhìn bọn họ kìa, đúng là không thể rời khỏi đối phương nửa bước."
"Anh cũng thế mà" Triệu Thiên vốn đang ngồi trên chiếu trước cũng rất nỗ lực để bản thân được khen thưởng: "Anh cũng không thể rời khỏi em được."
Còn Niếp Niếp, đã sớm đi cùng bọn Yến Tử đi xem nhân viên chiếu phim rồi.
Mỗi lần nhân viên chiếu phim đến, trẻ con đều sẽ vây quanh người đó, còn luôn luôn nói rằng sau này mình lớn lên sẽ đi làm nhân viên chiếu phim.
"Trật tự nào! Trật tự nào!"
Nhân viên chiếu phim lớn tiếng nói.
Bọn trẻ con cũng đã tìm được vị trí ngồi xuống, toàn tâm toàn lực hướng sự chú ý về màn hình trước mặt.
"Này."
Đường Văn Sinh lén đưa cho Phong Ánh Nguyệt một nắm hạt dưa, Phong Ánh Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhỏ giọng nói: "Ở đâu ra vậy ạ?"
"Thím Trần bán đấy, mau ăn đi, anh có mang theo bình nước nữa."
Đường Văn Sinh cười.
Phong Ánh Nguyệt nhìn lướt qua bình nước lớn anh đang cầm trong tay, bắt đầu cắn hạt dưa, chị gái hàng xóm liếc thấy mà nóng mắt, lập tức nhìn về phía người đàn ông của mình.
Người đàn ông cũng rất thông minh, nhanh chóng chạy ra ngoài đi tìm thím Trần, lúc trở về lại đưa cho chị gái đó một nắm hạt dưa rất lớn.
Mắt nhìn thấy những người đứng dậy chạy đi tìm thím Trần càng ngày càng nhiều, làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của người ngồi phía sau, bác Ngô lo lắng nói: "Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng dậy nữa, ai muốn ăn hạt dưa thì để tôi sai cháu trai tôi chạy tới đưa cho!"
Đầu của trẻ con nhỏ hơn người lớn, cũng không che khuất được cái gì.
Vì vậy mà những người muốn ăn hạt dưa cũng đã yên lặng trở lại.