Chương 115
Xem xong một bộ phim, Phong Ánh Nguyệt cũng đã ăn xong một nắm hạt dưa, giống như chị dâu Triệu đã nghĩ, lần này cũng chỉ chiếu một bộ phim, nhân viên chiếu phim đã thu lại màn chiếu.
Vẫn còn rất nhiều người chưa chịu rời đi, vì Phong Ánh Nguyệt đã uống quá nhiều nước nên chỉ muốn đi lên tầng ba để giải quyết vấn đề cá nhân, cho nên đã cùng Đường Văn Sinh rời đi từ trước.
Về đến nhà, Đường Văn Sinh đun nước tắm rửa, hai người lần lượt đi tắm, sau khi đã giặt và phơi quần áo đâu vào đấy xong, lại cùng nhau ngồi trước cửa nhà hóng gió.
Bởi vì tối nay đã có chiếu ngủ, cả hai người đều ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Văn Sinh liền ra ngoài, Phong Ánh Nguyệt tự mình tính toán thời gian, vẫn ở nhà làm bài thi.
Khi cô đang chuẩn bị làm đề trung học thứ nhất, Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Đản tiến vào.
"Mẹ ơi!"
Nguyên Đản nhào vào lòng cô, hai cánh tay nhỏ bé ôm cô thật chặt.
"Nguyên Đản ngoan." Phong Ánh Nguyệt sờ sờ cái ót nhỏ của cậu bé, bàn tay chạm phải tầng mồ hôi nóng hổi, cô nhanh chóng đi lấy nước ấm lau đầu và lưng cho cậu, rồi lại đắp thêm một tấm khăn mỏng mà Đường Văn Tuệ vừa đưa cho vào trong áo.
Đường Văn Tuệ bỏ chiếc gùi sau lưng xuống, nhận lấy cốc sứ tráng men mà Phong Ánh Nguyệt đưa cho rồi tự rót cho mình một ly nước lọc, ngồi ở một bên nhìn Phong Ánh Nguyệt chăm sóc cho Nguyên Đản.
"Hôm nay quá nóng rồi, không có xe bò đi thẳng lên huyện, bọn em mới đi được nửa đường đã phải xuống xe, đi bộ đến đây đấy."
Khó trách vì sao hai người đều đổ mồ hôi nhiều như vậy.
Sau khi đã thu xếp cho Nguyên Đản xong, Phong Ánh Nguyệt cũng chuẩn bị để lau nước cho Đường Văn Tuệ, kết quả Đường Văn Tuệ lại xua tay: "Em ngồi tí nữa rồi sẽ ra ao bên kia dùng nước lạnh sau."
"Không phải là ngô vừa mới chín đây sao? Sáng em đi đến chỗ người tính điểm trao đổi xong thì đi hái luôn, vẫn còn tươi đấy."
"Nhiều như vậy sao."
Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy bên trong gùi có hơn nửa là ngô, đều được bọc lại một lớp, có thể giữ lâu hơn một chút.
"Từng này mà chị dâu hai còn bảo là ít đấy, em chỉ sợ hai người ăn không hết thì lại hỏng mất, cho nên cũng chỉ mang nửa gùi thôi."
Đường Văn Tuệ cười nói.
"Còn đây là gì vậy?"
Nhìn thấy bên trong còn có một thứ gì đó được bọc lại bằng vải đen, Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
Nguyên Đản vốn đang cầm chén nhỏ uống nước, nghe thấy vậy thì lập tức chạy tới: "Đây là tượng đất mà con nặn đấy ạ." "Vậy thì mẹ phải xem thật kỹ mới được."
Phong Ánh Nguyệt cẩn thận lấy bọc đen đó ra ngoài, Đường Văn Tuệ ở bên cạnh bèn nói: "Thằng bé cẩn thận lắm đấy, lúc đi xe bò, hai tay vẫn luôn ôm lấy mấy thứ này, nó chỉ sợ va đập vào đâu lại hỏng mất tượng đất."
Nguyên Đản cười ha ha, cả người dựa lại gần phía cánh tay của Phong Ánh Nguyệt.
Giống như cả người mềm mại không xương.
Phong Ánh Nguyệt thuận thế ôm cậu bé vào lòng, lúc này cả hai người đều không ngại nóng, sau khi mở lớp vải đen ra, cô thấy có ba tượng người đất nhỏ, một người rất cao, một người có hai b.í.m tóc, còn có một em bé nhỏ.
"Đây là cha, đây là mẹ, đây là Nguyên Đản của chúng ta."
Phong Ánh Nguyệt chỉ vào mấy tượng đất mà nói.
Nguyên Đản liên tục gật đầu: "Đúng rồi ạ!"
"Đẹp thật đấy, mẹ sẽ tìm chỗ để chúng cẩn thận." Phong Ánh Nguyệt rất xem trọng Nguyên Đản, bèn đặt ba con tượng đất ở nơi cao nhất của giá sách, phía trên đó vẫn chưa hề có thứ gì.
Nguyên Đản cầm lấy chén trà nhỏ mà thỏa mãn nhìn về phía ba người tượng đất kia, phụ họa theo lời của Phong Ánh Nguyệt: "Đẹp thật đấy."
Nguyên Đản và Đường Văn Tuệ đến, Phong Ánh Nguyệt đương nhiên sẽ làm vài món ngon, cô đưa hai người cùng đi vào huyện mua năm hào thịt, quay về lại luộc ba bắp ngô, làm thịt kho tàu, còn có cả canh trứng nữa.
Món thịt kho tàu khiến cho Đường Văn Tuệ và Nguyên Đản cực kỳ vừa ý, Phong Ánh Nguyệt không ngừng dùng đũa gắp thịt cho bọn họ: "Ăn nhiều một chút."
"Ngon quá ngon quá." Nguyên Đản liên tục gật đầu.
"Lần sau sẽ làm thịt sốt cà chua cho con nhé." Phong Ánh Nguyệt nhớ rõ Nguyên Đản thích ăn món này.
"Được ạ."
Nguyên Đản húp một ngụm canh trứng, hai chân không ngừng đung đưa dưới ghế, thích ý vô cùng.
Đường Văn Tuệ thấy vậy liền bật cười: "Con học theo ai vậy chứ?"
"Anh A Tráng ạ."
Nguyên Đản nhoẻn miệng cười.
Cậu vừa cười, Phong Ánh Nguyệt liền phát hiện ra cậu nhóc thiếu mất một chiếc răng: "Răng của con đâu rồi?"
"Nó chơi đấu vật cùng với Xuyên Tử, kết quả cái răng vốn đã lung lay đó biến mất rồi."
Đường Văn Tuệ cắn một miếng ngô, kể lại đầy trêu chọc.
Nguyên Đản đỏ mặt nhưng lại không phản bác lại.
Vẫn còn rất nhiều người chưa chịu rời đi, vì Phong Ánh Nguyệt đã uống quá nhiều nước nên chỉ muốn đi lên tầng ba để giải quyết vấn đề cá nhân, cho nên đã cùng Đường Văn Sinh rời đi từ trước.
Về đến nhà, Đường Văn Sinh đun nước tắm rửa, hai người lần lượt đi tắm, sau khi đã giặt và phơi quần áo đâu vào đấy xong, lại cùng nhau ngồi trước cửa nhà hóng gió.
Bởi vì tối nay đã có chiếu ngủ, cả hai người đều ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Văn Sinh liền ra ngoài, Phong Ánh Nguyệt tự mình tính toán thời gian, vẫn ở nhà làm bài thi.
Khi cô đang chuẩn bị làm đề trung học thứ nhất, Đường Văn Tuệ dắt Nguyên Đản tiến vào.
"Mẹ ơi!"
Nguyên Đản nhào vào lòng cô, hai cánh tay nhỏ bé ôm cô thật chặt.
"Nguyên Đản ngoan." Phong Ánh Nguyệt sờ sờ cái ót nhỏ của cậu bé, bàn tay chạm phải tầng mồ hôi nóng hổi, cô nhanh chóng đi lấy nước ấm lau đầu và lưng cho cậu, rồi lại đắp thêm một tấm khăn mỏng mà Đường Văn Tuệ vừa đưa cho vào trong áo.
Đường Văn Tuệ bỏ chiếc gùi sau lưng xuống, nhận lấy cốc sứ tráng men mà Phong Ánh Nguyệt đưa cho rồi tự rót cho mình một ly nước lọc, ngồi ở một bên nhìn Phong Ánh Nguyệt chăm sóc cho Nguyên Đản.
"Hôm nay quá nóng rồi, không có xe bò đi thẳng lên huyện, bọn em mới đi được nửa đường đã phải xuống xe, đi bộ đến đây đấy."
Khó trách vì sao hai người đều đổ mồ hôi nhiều như vậy.
Sau khi đã thu xếp cho Nguyên Đản xong, Phong Ánh Nguyệt cũng chuẩn bị để lau nước cho Đường Văn Tuệ, kết quả Đường Văn Tuệ lại xua tay: "Em ngồi tí nữa rồi sẽ ra ao bên kia dùng nước lạnh sau."
"Không phải là ngô vừa mới chín đây sao? Sáng em đi đến chỗ người tính điểm trao đổi xong thì đi hái luôn, vẫn còn tươi đấy."
"Nhiều như vậy sao."
Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy bên trong gùi có hơn nửa là ngô, đều được bọc lại một lớp, có thể giữ lâu hơn một chút.
"Từng này mà chị dâu hai còn bảo là ít đấy, em chỉ sợ hai người ăn không hết thì lại hỏng mất, cho nên cũng chỉ mang nửa gùi thôi."
Đường Văn Tuệ cười nói.
"Còn đây là gì vậy?"
Nhìn thấy bên trong còn có một thứ gì đó được bọc lại bằng vải đen, Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
Nguyên Đản vốn đang cầm chén nhỏ uống nước, nghe thấy vậy thì lập tức chạy tới: "Đây là tượng đất mà con nặn đấy ạ." "Vậy thì mẹ phải xem thật kỹ mới được."
Phong Ánh Nguyệt cẩn thận lấy bọc đen đó ra ngoài, Đường Văn Tuệ ở bên cạnh bèn nói: "Thằng bé cẩn thận lắm đấy, lúc đi xe bò, hai tay vẫn luôn ôm lấy mấy thứ này, nó chỉ sợ va đập vào đâu lại hỏng mất tượng đất."
Nguyên Đản cười ha ha, cả người dựa lại gần phía cánh tay của Phong Ánh Nguyệt.
Giống như cả người mềm mại không xương.
Phong Ánh Nguyệt thuận thế ôm cậu bé vào lòng, lúc này cả hai người đều không ngại nóng, sau khi mở lớp vải đen ra, cô thấy có ba tượng người đất nhỏ, một người rất cao, một người có hai b.í.m tóc, còn có một em bé nhỏ.
"Đây là cha, đây là mẹ, đây là Nguyên Đản của chúng ta."
Phong Ánh Nguyệt chỉ vào mấy tượng đất mà nói.
Nguyên Đản liên tục gật đầu: "Đúng rồi ạ!"
"Đẹp thật đấy, mẹ sẽ tìm chỗ để chúng cẩn thận." Phong Ánh Nguyệt rất xem trọng Nguyên Đản, bèn đặt ba con tượng đất ở nơi cao nhất của giá sách, phía trên đó vẫn chưa hề có thứ gì.
Nguyên Đản cầm lấy chén trà nhỏ mà thỏa mãn nhìn về phía ba người tượng đất kia, phụ họa theo lời của Phong Ánh Nguyệt: "Đẹp thật đấy."
Nguyên Đản và Đường Văn Tuệ đến, Phong Ánh Nguyệt đương nhiên sẽ làm vài món ngon, cô đưa hai người cùng đi vào huyện mua năm hào thịt, quay về lại luộc ba bắp ngô, làm thịt kho tàu, còn có cả canh trứng nữa.
Món thịt kho tàu khiến cho Đường Văn Tuệ và Nguyên Đản cực kỳ vừa ý, Phong Ánh Nguyệt không ngừng dùng đũa gắp thịt cho bọn họ: "Ăn nhiều một chút."
"Ngon quá ngon quá." Nguyên Đản liên tục gật đầu.
"Lần sau sẽ làm thịt sốt cà chua cho con nhé." Phong Ánh Nguyệt nhớ rõ Nguyên Đản thích ăn món này.
"Được ạ."
Nguyên Đản húp một ngụm canh trứng, hai chân không ngừng đung đưa dưới ghế, thích ý vô cùng.
Đường Văn Tuệ thấy vậy liền bật cười: "Con học theo ai vậy chứ?"
"Anh A Tráng ạ."
Nguyên Đản nhoẻn miệng cười.
Cậu vừa cười, Phong Ánh Nguyệt liền phát hiện ra cậu nhóc thiếu mất một chiếc răng: "Răng của con đâu rồi?"
"Nó chơi đấu vật cùng với Xuyên Tử, kết quả cái răng vốn đã lung lay đó biến mất rồi."
Đường Văn Tuệ cắn một miếng ngô, kể lại đầy trêu chọc.
Nguyên Đản đỏ mặt nhưng lại không phản bác lại.