Chương 162
Không nói một chữ ngọt nào 2
Mợ cả và cậu cả cũng giật mình, muốn khuyên lại bị anh cả họ ngăn lại: "Chính là nhìn mặt mũi bọn nhỏ, những năm này cha mẹ và tôi đã đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô rõ ràng, nếu cô cảm thấy cuộc sống như vậy đã chấm dứt, vậy thì hai mươi đồng, cô cũng không cần cầm về."
Vẻ mặt anh ấy nghiêm nghị, đây là vẻ mặt chị dâu họ chưa từng thấy, cô ta bị dọa sợ, run rẩy nói: "Em, em biết rồi."
Bên này mấy người dì ba và mẹ Đường cùng đi một đoạn đường, khi nói chuyện thì nhắc đến chuyện này.
"Những năm này, anh cả và chị dâu không để ý chuyện trong nhà, càng ngày càng vô lễ, nếu cô ta là con dâu tốt thì không sao, hết lần này tới lần khác bất kính với trưởng bối, ngay cả con mình cũng vô cùng bất công."
Dì ba nhắc đến chị dâu họ chỉ lắc đầu: "Chẳng đứa con dâu nào chịu đến đây chúc thọ cùng em, chính là sợ cái miệng đó của cô ta."
"Ai nói không phải đâu." Dì tư liên tục gật đầu: "Con út nhà em khăng khăng không đến, những người khác trong nhà cũng không vui, thật sự là đáng giận."
"Văn Tuệ cũng ghét cô ta, luôn nghĩ làm mai mối cho con bé."
Mẹ Đường thở dài.
"Nhưng chuyện hôm nay có chút lớn." Dì tư lại nói: "Không giải quyết triệt để, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Tôi thấy khó làm." Cha Đường lắc đầu.
Đường Văn Tuệ đang móc len, dùng chiếc kim móc mà anh hai Đường làm cho cô ấy, chị dâu hai Đường cũng có, nhưng cô ta thật sự không làm được, càng móc càng tức, cuối cùng trực tiếp đặt xuống.
Anh hai Đường vừa cười vừa dỗ dành, thế là chỉ có Đường Văn Tuệ kiên trì tiếp.
Nguyên Đản ôm người bạn nhỏ Nguyên Nguyên của mình, trở nên nổi tiếng trong đội sản xuất, trong nhà thỉnh thoảng có bọn nhỏ cùng nhau đến xem Nguyên Nguyên, thậm chí còn có những cô gái lớn hơn cũng đến.
Chương Thục Phân bị anh mình sai tới hỏi về túi, Đường Văn Tuệ nói: "Tớ đang tập trung tinh thần làm cái này đây, nếu anh ấy không đợi được, vậy thì tớ sẽ không nhận làm nữa."
Dù sao cũng không muốn nhận nhiều.
Chương Thục Phân cười hì hì gật đầu, ở lại đây nửa buổi chiều, vừa vui sướng hài lòng cầm chun buộc tóc mà Đường Văn Tuệ móc cho cô ấy trở về, lập tức gặp anh trai mình Chương Nam Tuyền đứng trước cửa nhà, sắc mặt không tốt hỏi: "Trước khi ra cửa, em đã nói với anh thế nào? Đi một lát là về? Chuyến đi này chí ít cũng ba giờ!"
Cậu ấy chờ đến sốt ruột, còn không thể đến nhà họ Đường tìm người! Thật làm cậu ấy tức điên lên!
Chương Thục Phân hơi chột dạ bày ra một nụ cười: "À cái đó, mấy hôm nay Văn Tuệ rất bận rộn, việc anh nói có thể chờ hay không? Không thể chờ thì cậu ấy sẽ không nhận nữa."
"Chờ!"
Chương Nam Tuyền lập tức nói.
Phản ứng này có hơi kịch liệt, đầu óc Chương Thục Phân vẫn không tốt lắm bỗng đột nhiên thông suốt, cô ấy bước lại gần thấp giọng hỏi: "Anh, không phải là anh... thích Văn Tuệ chứ?"
Chương Nam Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía xa xa.
Không đợi cậu ấy nghĩ kỹ trả lời thế nào, Chương Thục Phân đã ghét bỏ mà nhìn cậu ấy: "Anh lớn hơn Văn Tuệ tận mấy tuổi, tính tình cũng không tốt lắm, còn thường xuyên bắt nạt bọn em, anh không xứng với cậu ấy."
"Sao lại không xứng? Anh là anh của em đó!" Chương Nam Tuyền bị cô ấy nói mà tức cười: "Còn thường xuyên bắt nạt bọn em? Anh bắt nạt bọn em lúc nào!"
"Khi còn bé!"
Chương Thục Phân tức giận không chịu được, đếm trên đầu ngón tay những lần cậu ấy bắt nạt mình khi còn bé không thể nào quên, nghe vậy Chương Nam Tuyền trợn trắng mắt.
Cuối cùng không chỉ trực tiếp vò rối tóc cô ấy, còn thuận tay lấy luôn chiếc cài tóc mới của cô ấy, trực tiếp cất trong túi rồi rời đi.
Chờ Chương Thục Phân quở trách xong, giương mắt đã không nhìn thấy Chương Nam Tuyền, cô ấy thở phì phò ôm đầu đi vào trong, kết quả sờ sờ phát hiện thiếu một cái dây chun, lập tức kinh hoảng không thôi, tìm bốn phía dọc theo đường đi.
Chương Nam Tuyền đứng cách đó không xa, nhìn em gái mình khóc chít chít thở dài một tiếng, con bé ngốc như thế, đừng mong em ấy có thể giúp đỡ mình, có thể không nói xấu mình trước mặt Văn Tuệ đã là cảm ơn trời đất!
Khi mấy người Đường Văn Sinh sắp đến nhà ngang, bỗng nhiên bắt đầu mưa, cũng may chỉ là mưa bụi, có thể chịu được.
"Ôm chặt anh nhé."
Phong Ánh Nguyệt làm theo, Đường Văn Sinh rõ ràng tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã đến nhà ngang.
Hôm nay chị dâu Triệu cũng về nhà ngoại uống rượu, vừa tới nhà không lâu, thấy bọn họ trở về, chị dâu Triệu nhìn mưa bên ngoài một chút.
"Bọn chị may hơn hai em một chút, đến nhà ngang mới bắt đầu có mưa bụi."
Mợ cả và cậu cả cũng giật mình, muốn khuyên lại bị anh cả họ ngăn lại: "Chính là nhìn mặt mũi bọn nhỏ, những năm này cha mẹ và tôi đã đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô rõ ràng, nếu cô cảm thấy cuộc sống như vậy đã chấm dứt, vậy thì hai mươi đồng, cô cũng không cần cầm về."
Vẻ mặt anh ấy nghiêm nghị, đây là vẻ mặt chị dâu họ chưa từng thấy, cô ta bị dọa sợ, run rẩy nói: "Em, em biết rồi."
Bên này mấy người dì ba và mẹ Đường cùng đi một đoạn đường, khi nói chuyện thì nhắc đến chuyện này.
"Những năm này, anh cả và chị dâu không để ý chuyện trong nhà, càng ngày càng vô lễ, nếu cô ta là con dâu tốt thì không sao, hết lần này tới lần khác bất kính với trưởng bối, ngay cả con mình cũng vô cùng bất công."
Dì ba nhắc đến chị dâu họ chỉ lắc đầu: "Chẳng đứa con dâu nào chịu đến đây chúc thọ cùng em, chính là sợ cái miệng đó của cô ta."
"Ai nói không phải đâu." Dì tư liên tục gật đầu: "Con út nhà em khăng khăng không đến, những người khác trong nhà cũng không vui, thật sự là đáng giận."
"Văn Tuệ cũng ghét cô ta, luôn nghĩ làm mai mối cho con bé."
Mẹ Đường thở dài.
"Nhưng chuyện hôm nay có chút lớn." Dì tư lại nói: "Không giải quyết triệt để, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Tôi thấy khó làm." Cha Đường lắc đầu.
Đường Văn Tuệ đang móc len, dùng chiếc kim móc mà anh hai Đường làm cho cô ấy, chị dâu hai Đường cũng có, nhưng cô ta thật sự không làm được, càng móc càng tức, cuối cùng trực tiếp đặt xuống.
Anh hai Đường vừa cười vừa dỗ dành, thế là chỉ có Đường Văn Tuệ kiên trì tiếp.
Nguyên Đản ôm người bạn nhỏ Nguyên Nguyên của mình, trở nên nổi tiếng trong đội sản xuất, trong nhà thỉnh thoảng có bọn nhỏ cùng nhau đến xem Nguyên Nguyên, thậm chí còn có những cô gái lớn hơn cũng đến.
Chương Thục Phân bị anh mình sai tới hỏi về túi, Đường Văn Tuệ nói: "Tớ đang tập trung tinh thần làm cái này đây, nếu anh ấy không đợi được, vậy thì tớ sẽ không nhận làm nữa."
Dù sao cũng không muốn nhận nhiều.
Chương Thục Phân cười hì hì gật đầu, ở lại đây nửa buổi chiều, vừa vui sướng hài lòng cầm chun buộc tóc mà Đường Văn Tuệ móc cho cô ấy trở về, lập tức gặp anh trai mình Chương Nam Tuyền đứng trước cửa nhà, sắc mặt không tốt hỏi: "Trước khi ra cửa, em đã nói với anh thế nào? Đi một lát là về? Chuyến đi này chí ít cũng ba giờ!"
Cậu ấy chờ đến sốt ruột, còn không thể đến nhà họ Đường tìm người! Thật làm cậu ấy tức điên lên!
Chương Thục Phân hơi chột dạ bày ra một nụ cười: "À cái đó, mấy hôm nay Văn Tuệ rất bận rộn, việc anh nói có thể chờ hay không? Không thể chờ thì cậu ấy sẽ không nhận nữa."
"Chờ!"
Chương Nam Tuyền lập tức nói.
Phản ứng này có hơi kịch liệt, đầu óc Chương Thục Phân vẫn không tốt lắm bỗng đột nhiên thông suốt, cô ấy bước lại gần thấp giọng hỏi: "Anh, không phải là anh... thích Văn Tuệ chứ?"
Chương Nam Tuyền ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía xa xa.
Không đợi cậu ấy nghĩ kỹ trả lời thế nào, Chương Thục Phân đã ghét bỏ mà nhìn cậu ấy: "Anh lớn hơn Văn Tuệ tận mấy tuổi, tính tình cũng không tốt lắm, còn thường xuyên bắt nạt bọn em, anh không xứng với cậu ấy."
"Sao lại không xứng? Anh là anh của em đó!" Chương Nam Tuyền bị cô ấy nói mà tức cười: "Còn thường xuyên bắt nạt bọn em? Anh bắt nạt bọn em lúc nào!"
"Khi còn bé!"
Chương Thục Phân tức giận không chịu được, đếm trên đầu ngón tay những lần cậu ấy bắt nạt mình khi còn bé không thể nào quên, nghe vậy Chương Nam Tuyền trợn trắng mắt.
Cuối cùng không chỉ trực tiếp vò rối tóc cô ấy, còn thuận tay lấy luôn chiếc cài tóc mới của cô ấy, trực tiếp cất trong túi rồi rời đi.
Chờ Chương Thục Phân quở trách xong, giương mắt đã không nhìn thấy Chương Nam Tuyền, cô ấy thở phì phò ôm đầu đi vào trong, kết quả sờ sờ phát hiện thiếu một cái dây chun, lập tức kinh hoảng không thôi, tìm bốn phía dọc theo đường đi.
Chương Nam Tuyền đứng cách đó không xa, nhìn em gái mình khóc chít chít thở dài một tiếng, con bé ngốc như thế, đừng mong em ấy có thể giúp đỡ mình, có thể không nói xấu mình trước mặt Văn Tuệ đã là cảm ơn trời đất!
Khi mấy người Đường Văn Sinh sắp đến nhà ngang, bỗng nhiên bắt đầu mưa, cũng may chỉ là mưa bụi, có thể chịu được.
"Ôm chặt anh nhé."
Phong Ánh Nguyệt làm theo, Đường Văn Sinh rõ ràng tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã đến nhà ngang.
Hôm nay chị dâu Triệu cũng về nhà ngoại uống rượu, vừa tới nhà không lâu, thấy bọn họ trở về, chị dâu Triệu nhìn mưa bên ngoài một chút.
"Bọn chị may hơn hai em một chút, đến nhà ngang mới bắt đầu có mưa bụi."