Chương 163
Không nói một chữ ngọt nào 3
"Vận may tốt." Phong Ánh Nguyệt cười sờ đầu Niếp Niếp: "Văn Sinh phải dùng lực đạp xe, nếu không lúc này chúng em còn ở bên ngoài đó."
Vừa dứt lời, cơn mưa lập tức nặng hạt hơn.
Chị dâu Triệu giậm chân một cái: "May là đạp nhanh! Nếu không sẽ ướt sũng!"
"Muốn g.i.ế.c gà?"
Chị dâu Trương mới từ trong phòng ra đã nghe thấy tiếng giậm chân, chị dâu Triệu và Phong Ánh Nguyệt đều cười không ngừng, chị dâu Trương cũng đoán mình nghe lầm, cũng cười theo.
"Tai chị mới nghe được một nửa, gà gì thế?"
"Ướt sũng." Chị dâu Triệu chỉ chỉ mưa to bên ngoài.
"À gà này hả!"
Chị dâu Trương cười càng lớn tiếng.
Để phòng mưa gió thổi vào hành lang, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh mang đồ vật vào.
Hôm nay họ đến nhà cậu cả không chỉ có mang đồ, còn có lì xì, mợ cả còn đưa lại họ một bao lì xì nhỏ lúc họ chuẩn bị đi.
Phong Ánh Nguyệt mở ra xem, hai hào.
Bọn họ mới đưa năm hào thôi.
"Nhận đi." Đường Văn Sinh nói.
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Hôm nay không thể nói thân thể mệt mỏi, nhưng trong lòng cũng có một chút mệt, sau khi Phong Ánh Nguyệt rửa mặt xong, ngồi bên bàn nhỏ đầu giường, cầm kem dưỡng da, vừa thoa mặt vừa tò mò hỏi.
"Em thấy chị dâu rất sợ anh, vì sao vậy?"
"Chắc là anh không chịu nể mặt chị ta?"
Đường Văn Sinh cầm báo hôm nay ngồi ở trên giường xem, nghe vậy cười cười.
"Vậy hôm nay em cũng không nể mặt chị ta, vì sao còn luôn nhằm vào em?"
"Bởi vì em trẻ trung, xinh đẹp, còn làm người khác thích." Đường Văn Sinh đặt báo sang một bên, đứng dậy đi đến sau lưng Phong Ánh Nguyệt, hai tay khoác lên bả vai cô, cười nói.
Phong Ánh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, quay đầu kéo tay anh xuống: "Đừng nói ngọt như vậy, lần sau chị ta còn dám nói gì em với Văn Tuệ, em sẽ phản kích."
"Không cần em ra tay, anh sẽ cản trở." Đường Văn Sinh kéo một cái tay của cô, thuận tay tắt đèn dầu. Trong bóng tối, Phong Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy một đôi tay lớn ôm lấy cô từ bên hông, sau đó thân thể nhoáng một cái đã nằm trên giường...
Đường Văn Sinh dậy sớm, rón rén xách thùng ra ngoài, nấu cháo, bánh trứng gà, đặt một phần của Phong Ánh Nguyệt lên bàn, tự mình ăn sáng xong, dọn dẹp một phen, lại vào nhà nhìn Phong Ánh Nguyệt đang ngủ say một chút, lúc này mới rời đi.
Lúc Trịnh Văn Văn đến, Phong Ánh Nguyệt mới ăn sáng xong không bao lâu, cô nhìn xuống dưới lầu, vẫn là ông Trịnh đưa cô bé.
"Cháu muốn một chiếc áo len, một chiếc mũ len và một con ngựa con mà bọn họ nói."
Trịnh Văn Văn đi vào nhà ngang, nghe ngóng đám bạn nhỏ nhìn quen mắt trước đó, biết còn có ngựa bằng len, cô bé lập tức bổ sung thêm.
"Được." Phong Ánh Nguyệt đo kích thước cho cô bé, ghi lại rồi hỏi cô bé thích áo len hình như thế nào, hoặc muốn trông như thế nào.
"Cháu muốn Thái Dương Hoa mà cô giáo nói, chính là hoa hướng dương, nó có thể nổi lên như chiếc mũ nhỏ lúc trước không?"
Trịnh Văn Văn từng thấy chiếc mũ kia, con thỏ nhỏ phía trên chính là nổi lên trên, rất đẹp.
Phong Ánh Nguyệt sở dĩ làm một con thỏ nhỏ trên mũ, là bởi vì đứa bé kia cầm tinh con thỏ.
"Được thôi." Phong Ánh Nguyệt lấy bút chì, nhanh chóng phác hoạ hình dáng đại khái của chiếc áo len trên giấy: "Thế này được không?"
Trịnh Văn Văn tiến tới nhìn một chút, liên tục gật đầu: "Dạ được!"
"Cho cháu mấy cái cài tóc nhỏ và dây buộc tóc."
Lúc Trịnh Văn Văn rời đi, Phong Ánh Nguyệt đưa cô bé bốn cái cài tóc màu sắc khác nhau, cùng bốn cái dây buộc tóc.
Trịnh Văn Văn vui vẻ không thôi, cao hứng bừng bừng rời đi.
Lúc về đến nhà, vừa lúc hai chị họ của cô bé tới chơi, Trịnh Văn Văn vội vàng lấy đồ Phong Ánh Nguyệt đưa cho mình ra khoe khoang.
Hai cô chị họ xem xong đều vô cùng thích, lại nghe Trịnh Văn Văn nói đối phương biết đan áo len và mũ len rất đẹp, thế là năn nỉ cô bé dẫn họ đi nhìn một cái.
Trịnh Văn Văn biết đường, lại có hai người chị mười lăm, mười sáu tuổi đi cùng, ông Trịnh dặn dò vài câu rồi cũng không đưa cô bé đi nữa.
Phong Ánh Nguyệt vốn định giặt quần áo, kết quả phát hiện không còn quần áo bẩn, cô lên sân thượng xem thì thấy chúng đang được phơi trên cây cột đối diện.
"Sáng sớm đã nhìn thấy đồng chí Tiểu Đường giặt quần áo, cháu nói xem quản chồng cháu như thế nào, sao lại biết quan tâm như vậy chứ?". truyện ngôn tình
Lúc này thím Vương đang phơi quần áo, thấy đi lên thì cười hỏi.
Phong Ánh Nguyệt cũng không nói được: "Anh ấy tự giác."
"Nếu bác có cô vợ trẻ trung như cháu, bác cũng tự giác."
Thím Vương cười mập mờ, Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, tìm cớ rồi chạy trốn.
Đồ ăn trong nhà không thiếu, Phong Ánh Nguyệt đi mua len, lúc về thấy Trịnh Văn Văn mang theo hai cô gái ngồi ở cửa nhà chị dâu Triệu.
Chị dâu Triệu đang nói chuyện phiếm với họ, thấy cô trở về vội vàng hô: "Bọn nó đang tìm em đó!"
"Vận may tốt." Phong Ánh Nguyệt cười sờ đầu Niếp Niếp: "Văn Sinh phải dùng lực đạp xe, nếu không lúc này chúng em còn ở bên ngoài đó."
Vừa dứt lời, cơn mưa lập tức nặng hạt hơn.
Chị dâu Triệu giậm chân một cái: "May là đạp nhanh! Nếu không sẽ ướt sũng!"
"Muốn g.i.ế.c gà?"
Chị dâu Trương mới từ trong phòng ra đã nghe thấy tiếng giậm chân, chị dâu Triệu và Phong Ánh Nguyệt đều cười không ngừng, chị dâu Trương cũng đoán mình nghe lầm, cũng cười theo.
"Tai chị mới nghe được một nửa, gà gì thế?"
"Ướt sũng." Chị dâu Triệu chỉ chỉ mưa to bên ngoài.
"À gà này hả!"
Chị dâu Trương cười càng lớn tiếng.
Để phòng mưa gió thổi vào hành lang, Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh mang đồ vật vào.
Hôm nay họ đến nhà cậu cả không chỉ có mang đồ, còn có lì xì, mợ cả còn đưa lại họ một bao lì xì nhỏ lúc họ chuẩn bị đi.
Phong Ánh Nguyệt mở ra xem, hai hào.
Bọn họ mới đưa năm hào thôi.
"Nhận đi." Đường Văn Sinh nói.
"Dạ." Phong Ánh Nguyệt gật đầu.
Hôm nay không thể nói thân thể mệt mỏi, nhưng trong lòng cũng có một chút mệt, sau khi Phong Ánh Nguyệt rửa mặt xong, ngồi bên bàn nhỏ đầu giường, cầm kem dưỡng da, vừa thoa mặt vừa tò mò hỏi.
"Em thấy chị dâu rất sợ anh, vì sao vậy?"
"Chắc là anh không chịu nể mặt chị ta?"
Đường Văn Sinh cầm báo hôm nay ngồi ở trên giường xem, nghe vậy cười cười.
"Vậy hôm nay em cũng không nể mặt chị ta, vì sao còn luôn nhằm vào em?"
"Bởi vì em trẻ trung, xinh đẹp, còn làm người khác thích." Đường Văn Sinh đặt báo sang một bên, đứng dậy đi đến sau lưng Phong Ánh Nguyệt, hai tay khoác lên bả vai cô, cười nói.
Phong Ánh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, quay đầu kéo tay anh xuống: "Đừng nói ngọt như vậy, lần sau chị ta còn dám nói gì em với Văn Tuệ, em sẽ phản kích."
"Không cần em ra tay, anh sẽ cản trở." Đường Văn Sinh kéo một cái tay của cô, thuận tay tắt đèn dầu. Trong bóng tối, Phong Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy một đôi tay lớn ôm lấy cô từ bên hông, sau đó thân thể nhoáng một cái đã nằm trên giường...
Đường Văn Sinh dậy sớm, rón rén xách thùng ra ngoài, nấu cháo, bánh trứng gà, đặt một phần của Phong Ánh Nguyệt lên bàn, tự mình ăn sáng xong, dọn dẹp một phen, lại vào nhà nhìn Phong Ánh Nguyệt đang ngủ say một chút, lúc này mới rời đi.
Lúc Trịnh Văn Văn đến, Phong Ánh Nguyệt mới ăn sáng xong không bao lâu, cô nhìn xuống dưới lầu, vẫn là ông Trịnh đưa cô bé.
"Cháu muốn một chiếc áo len, một chiếc mũ len và một con ngựa con mà bọn họ nói."
Trịnh Văn Văn đi vào nhà ngang, nghe ngóng đám bạn nhỏ nhìn quen mắt trước đó, biết còn có ngựa bằng len, cô bé lập tức bổ sung thêm.
"Được." Phong Ánh Nguyệt đo kích thước cho cô bé, ghi lại rồi hỏi cô bé thích áo len hình như thế nào, hoặc muốn trông như thế nào.
"Cháu muốn Thái Dương Hoa mà cô giáo nói, chính là hoa hướng dương, nó có thể nổi lên như chiếc mũ nhỏ lúc trước không?"
Trịnh Văn Văn từng thấy chiếc mũ kia, con thỏ nhỏ phía trên chính là nổi lên trên, rất đẹp.
Phong Ánh Nguyệt sở dĩ làm một con thỏ nhỏ trên mũ, là bởi vì đứa bé kia cầm tinh con thỏ.
"Được thôi." Phong Ánh Nguyệt lấy bút chì, nhanh chóng phác hoạ hình dáng đại khái của chiếc áo len trên giấy: "Thế này được không?"
Trịnh Văn Văn tiến tới nhìn một chút, liên tục gật đầu: "Dạ được!"
"Cho cháu mấy cái cài tóc nhỏ và dây buộc tóc."
Lúc Trịnh Văn Văn rời đi, Phong Ánh Nguyệt đưa cô bé bốn cái cài tóc màu sắc khác nhau, cùng bốn cái dây buộc tóc.
Trịnh Văn Văn vui vẻ không thôi, cao hứng bừng bừng rời đi.
Lúc về đến nhà, vừa lúc hai chị họ của cô bé tới chơi, Trịnh Văn Văn vội vàng lấy đồ Phong Ánh Nguyệt đưa cho mình ra khoe khoang.
Hai cô chị họ xem xong đều vô cùng thích, lại nghe Trịnh Văn Văn nói đối phương biết đan áo len và mũ len rất đẹp, thế là năn nỉ cô bé dẫn họ đi nhìn một cái.
Trịnh Văn Văn biết đường, lại có hai người chị mười lăm, mười sáu tuổi đi cùng, ông Trịnh dặn dò vài câu rồi cũng không đưa cô bé đi nữa.
Phong Ánh Nguyệt vốn định giặt quần áo, kết quả phát hiện không còn quần áo bẩn, cô lên sân thượng xem thì thấy chúng đang được phơi trên cây cột đối diện.
"Sáng sớm đã nhìn thấy đồng chí Tiểu Đường giặt quần áo, cháu nói xem quản chồng cháu như thế nào, sao lại biết quan tâm như vậy chứ?". truyện ngôn tình
Lúc này thím Vương đang phơi quần áo, thấy đi lên thì cười hỏi.
Phong Ánh Nguyệt cũng không nói được: "Anh ấy tự giác."
"Nếu bác có cô vợ trẻ trung như cháu, bác cũng tự giác."
Thím Vương cười mập mờ, Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, tìm cớ rồi chạy trốn.
Đồ ăn trong nhà không thiếu, Phong Ánh Nguyệt đi mua len, lúc về thấy Trịnh Văn Văn mang theo hai cô gái ngồi ở cửa nhà chị dâu Triệu.
Chị dâu Triệu đang nói chuyện phiếm với họ, thấy cô trở về vội vàng hô: "Bọn nó đang tìm em đó!"