Chương 243
Chị dâu Triệu sinh 1
Lúc Phong Ánh Nguyệt nhìn sang bằng ánh mắt khó hiểu, Đường Văn Sinh mới nói: "Xưởng gương là xưởng lớn của huyện bọn họ, so với nhà máy sản xuất giấy thì được nhận nhiều tài trợ hơn, đầu tư cũng thế, còn nhà máy sản xuất giấy là dân và huyện hợp tác góp vốn, hơn nữa nhà máy sản xuất giấy còn phải dựa vào mùa trúc, vào mùa đông tuyết rơi thì phải dừng..."
Theo hồi đáp của Đường Văn Sinh, được anh đồng ý, chủ nhiệm Lý lập tức thông báo cho vài người bạn, buổi chiều ngày hôm sau đã có năm người dẫn con của mình tới nhà ngang.
Bọn họ cũng biết buổi sáng Phong Ánh Nguyệt dạy cho Trịnh Văn Văn, vậy nên cố ý tới vào buổi chiều.
Tống Chi và chị dâu Triệu thấy nhiều người đến như thế, cũng rửa tay tới đây phụ nấu nước pha trà, vì bụng của chị dâu Triệu đã rất lớn nên Tống Chi và Phong Ánh Nguyệt cũng không để cô ấy giúp đỡ quá lâu.
Chị dâu Triệu biết chừng mực, cái thai lần này của cô ấy cực hơn hồi mang thai Niếp Niếp nhiều lắm, bây giờ còn bị sưng phù, buổi tối thì chuột rút.
Lên bệnh viện huyện để khám, nói cô ấy thiếu chất gì đó, nói tóm lại là bảo cô ấy ăn nhiều đồ ăn và thịt hơn.
Chị dâu Triệu vỗ đầu, toi rồi, từ sau khi mang thai đứa thứ hai thì hình như trí nhớ cũng không còn được như xưa nữa.
Tống Chi cũng không ở trong lâu lắm, ra ngoài thì đi tới chỗ của chị dâu Triệu bên này, chị dâu Triệu lấy quần áo mà mình sửa lại cho bé con, vừa nói vừa cười với cô ấy.
Thấy chị dâu Triệu ngáp liên tục, Tống Chi tìm cớ để về nhà.
Cô ấy ngồi trên giường một lát, sau đó đứng dậy mở ngăn tủ ra, lấy từ dưới đáy ra hai bộ quần áo nhỏ làm bằng vải bông và hai đôi giày bít mũi nhỏ của mình.
Đây là cô ấy làm lúc mang thai.
Tống Chi vuốt ve từng tí quần áo và giày trước mặt, đôi mắt càng ngày càng đỏ...
Phong Ánh Nguyệt tiễn mấy người kia đi, lúc đi ngang nhà Tống Chi thì nghe thấy hình như trong nhà có tiếng khóc, bước chân của cô dừng lại một chút.
Chị dâu Trương bưng chậu đi ra, thấy cô đứng đó thì sải bước nhanh hơn tới trước mặt cô, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng bên trong.
Cô ấy hỏi nhỏ: "Vừa rồi chị có ghé qua chỗ mẹ Niếp Niếp, thấy cô ấy cầm quần áo con nít nhìn chằm chằm, cũng không biết bị sao nữa."
Phong Ánh Nguyệt mím môi, nhìn về phía chậu sứ trong tay cô ấy: "Chị dâu Trương, chị đi đâu thế?"
Giọng hơi to nên Tống Chi trong phòng vội lau nước mắt. Chị dâu Trương kêu lên một tiếng: "Chị phải ghé qua chỗ thím ba Lưu! Đi trước đây."
Nói xong thì chạy nhanh xuống lầu.
Mà Tống Chi cũng mở cửa ra, nhưng chỉ để lộ nửa khuôn mặt: "Chị Phong, vào ngồi một lúc không?"
Phong Ánh Nguyệt đi vào.
Buổi tối, lúc đi tản bộ cùng Đường Văn Sinh, cô nhắc tới Tống Chi: "Cô ấy hay để bụng, không phải một hai ngày là có thể an ủi được, hơn nữa chuyện này, dù xảy ra với người mẹ nào thì cũng không dễ chịu."
Đường Văn Sinh gật đầu.
"Anh nhắc hai câu với đồng chí Hồng đi, cứ nói là em bảo anh truyền lời, nếu người bên gối không để ý một chút, thời gian càng lâu thì càng dễ xảy ra chuyện không may."
Vì thế sau khi trở về, Đường Văn Sinh cầm thùng gỗ và quần áo để tắm rửa, đi ngang qua nhà Tống Chi, rồi kêu Hồng Kiến Quân cùng tới lầu một để tắm.
Hồng Kiến Quân lập tức cầm thùng gỗ đi ra, vô cùng vui vẻ đi theo Đường Văn Sinh tới lầu một.
Nhưng đến lúc ra khỏi nhà tắm thì Hồng Kiến Quân trực tiếp bước nhanh lên lầu, không đợi Đường Văn Sinh đang đi chậm rì rì ở phía sau.
Ngày tháng cứ trôi dần qua, chẳng mấy chốc đã kết thúc kỳ nghỉ hè.
Bởi vì chuyện học bổ túc nên hơn hai tháng qua, Phong Ánh Nguyệt không quay về quê, còn Đường Văn Sinh thì thật ra có về hai lần, trong lúc đó cũng dẫn Nguyên Đản lại đây ở nửa tháng, cuối cùng bị anh hai Đường mang về lại.
Phí học bổ túc của mấy đứa Trịnh Văn Văn cũng thanh toán xong, nói ra cũng khéo, hơn hai tháng này, bên cậu hai vẫn không có gì, lén tìm cũng không luôn.
Vậy nên mỗi ngày, Phong Ánh Nguyệt đều dạy bổ túc cho bọn nhỏ.
Còn bên Tống Chi, Hồng Kiến Quân nhờ vả khắp nơi, tìm được cho cô ấy một công việc quét dọn vệ sinh ở đội vận tải, mỗi ngày sang đó dọn dẹp hai, ba tiếng, mỗi tháng được tám đồng nhưng Tống Chi vẫn rất vui vẻ.
Mỗi ngày đều có việc, không ở nhà bí bách nên tâm trạng càng càng càng khá hơn, mặc dù có đôi khi cha mẹ chồng vẫn đến nhà ngang nói mấy câu bậy bạ, nhưng đều có Hồng Kiến Quân đứng ra cản lại, vậy nên cuộc sống vẫn còn tính là thoải mái.
Ngày đầu tiên của tháng chín, Phong Ánh Nguyệt dọn từ trong ra ngoài một lượt, sau đó về quê đón Nguyên Đản, Nguyên Đản chơi tới mức đen hơn không ít, cũng cao hơn rất nhiều.
Bởi vì tóc dài ra nên hôm trước mới bị anh hai Đường đưa tới công xã bên kia để cạo đầu trọc.
Lúc Phong Ánh Nguyệt nhìn sang bằng ánh mắt khó hiểu, Đường Văn Sinh mới nói: "Xưởng gương là xưởng lớn của huyện bọn họ, so với nhà máy sản xuất giấy thì được nhận nhiều tài trợ hơn, đầu tư cũng thế, còn nhà máy sản xuất giấy là dân và huyện hợp tác góp vốn, hơn nữa nhà máy sản xuất giấy còn phải dựa vào mùa trúc, vào mùa đông tuyết rơi thì phải dừng..."
Theo hồi đáp của Đường Văn Sinh, được anh đồng ý, chủ nhiệm Lý lập tức thông báo cho vài người bạn, buổi chiều ngày hôm sau đã có năm người dẫn con của mình tới nhà ngang.
Bọn họ cũng biết buổi sáng Phong Ánh Nguyệt dạy cho Trịnh Văn Văn, vậy nên cố ý tới vào buổi chiều.
Tống Chi và chị dâu Triệu thấy nhiều người đến như thế, cũng rửa tay tới đây phụ nấu nước pha trà, vì bụng của chị dâu Triệu đã rất lớn nên Tống Chi và Phong Ánh Nguyệt cũng không để cô ấy giúp đỡ quá lâu.
Chị dâu Triệu biết chừng mực, cái thai lần này của cô ấy cực hơn hồi mang thai Niếp Niếp nhiều lắm, bây giờ còn bị sưng phù, buổi tối thì chuột rút.
Lên bệnh viện huyện để khám, nói cô ấy thiếu chất gì đó, nói tóm lại là bảo cô ấy ăn nhiều đồ ăn và thịt hơn.
Chị dâu Triệu vỗ đầu, toi rồi, từ sau khi mang thai đứa thứ hai thì hình như trí nhớ cũng không còn được như xưa nữa.
Tống Chi cũng không ở trong lâu lắm, ra ngoài thì đi tới chỗ của chị dâu Triệu bên này, chị dâu Triệu lấy quần áo mà mình sửa lại cho bé con, vừa nói vừa cười với cô ấy.
Thấy chị dâu Triệu ngáp liên tục, Tống Chi tìm cớ để về nhà.
Cô ấy ngồi trên giường một lát, sau đó đứng dậy mở ngăn tủ ra, lấy từ dưới đáy ra hai bộ quần áo nhỏ làm bằng vải bông và hai đôi giày bít mũi nhỏ của mình.
Đây là cô ấy làm lúc mang thai.
Tống Chi vuốt ve từng tí quần áo và giày trước mặt, đôi mắt càng ngày càng đỏ...
Phong Ánh Nguyệt tiễn mấy người kia đi, lúc đi ngang nhà Tống Chi thì nghe thấy hình như trong nhà có tiếng khóc, bước chân của cô dừng lại một chút.
Chị dâu Trương bưng chậu đi ra, thấy cô đứng đó thì sải bước nhanh hơn tới trước mặt cô, tất nhiên cũng nghe thấy tiếng bên trong.
Cô ấy hỏi nhỏ: "Vừa rồi chị có ghé qua chỗ mẹ Niếp Niếp, thấy cô ấy cầm quần áo con nít nhìn chằm chằm, cũng không biết bị sao nữa."
Phong Ánh Nguyệt mím môi, nhìn về phía chậu sứ trong tay cô ấy: "Chị dâu Trương, chị đi đâu thế?"
Giọng hơi to nên Tống Chi trong phòng vội lau nước mắt. Chị dâu Trương kêu lên một tiếng: "Chị phải ghé qua chỗ thím ba Lưu! Đi trước đây."
Nói xong thì chạy nhanh xuống lầu.
Mà Tống Chi cũng mở cửa ra, nhưng chỉ để lộ nửa khuôn mặt: "Chị Phong, vào ngồi một lúc không?"
Phong Ánh Nguyệt đi vào.
Buổi tối, lúc đi tản bộ cùng Đường Văn Sinh, cô nhắc tới Tống Chi: "Cô ấy hay để bụng, không phải một hai ngày là có thể an ủi được, hơn nữa chuyện này, dù xảy ra với người mẹ nào thì cũng không dễ chịu."
Đường Văn Sinh gật đầu.
"Anh nhắc hai câu với đồng chí Hồng đi, cứ nói là em bảo anh truyền lời, nếu người bên gối không để ý một chút, thời gian càng lâu thì càng dễ xảy ra chuyện không may."
Vì thế sau khi trở về, Đường Văn Sinh cầm thùng gỗ và quần áo để tắm rửa, đi ngang qua nhà Tống Chi, rồi kêu Hồng Kiến Quân cùng tới lầu một để tắm.
Hồng Kiến Quân lập tức cầm thùng gỗ đi ra, vô cùng vui vẻ đi theo Đường Văn Sinh tới lầu một.
Nhưng đến lúc ra khỏi nhà tắm thì Hồng Kiến Quân trực tiếp bước nhanh lên lầu, không đợi Đường Văn Sinh đang đi chậm rì rì ở phía sau.
Ngày tháng cứ trôi dần qua, chẳng mấy chốc đã kết thúc kỳ nghỉ hè.
Bởi vì chuyện học bổ túc nên hơn hai tháng qua, Phong Ánh Nguyệt không quay về quê, còn Đường Văn Sinh thì thật ra có về hai lần, trong lúc đó cũng dẫn Nguyên Đản lại đây ở nửa tháng, cuối cùng bị anh hai Đường mang về lại.
Phí học bổ túc của mấy đứa Trịnh Văn Văn cũng thanh toán xong, nói ra cũng khéo, hơn hai tháng này, bên cậu hai vẫn không có gì, lén tìm cũng không luôn.
Vậy nên mỗi ngày, Phong Ánh Nguyệt đều dạy bổ túc cho bọn nhỏ.
Còn bên Tống Chi, Hồng Kiến Quân nhờ vả khắp nơi, tìm được cho cô ấy một công việc quét dọn vệ sinh ở đội vận tải, mỗi ngày sang đó dọn dẹp hai, ba tiếng, mỗi tháng được tám đồng nhưng Tống Chi vẫn rất vui vẻ.
Mỗi ngày đều có việc, không ở nhà bí bách nên tâm trạng càng càng càng khá hơn, mặc dù có đôi khi cha mẹ chồng vẫn đến nhà ngang nói mấy câu bậy bạ, nhưng đều có Hồng Kiến Quân đứng ra cản lại, vậy nên cuộc sống vẫn còn tính là thoải mái.
Ngày đầu tiên của tháng chín, Phong Ánh Nguyệt dọn từ trong ra ngoài một lượt, sau đó về quê đón Nguyên Đản, Nguyên Đản chơi tới mức đen hơn không ít, cũng cao hơn rất nhiều.
Bởi vì tóc dài ra nên hôm trước mới bị anh hai Đường đưa tới công xã bên kia để cạo đầu trọc.