Chương 244
Chị dâu Triệu sinh 2
Tới xế chiều thì về tới, sau khi Niếp Niếp và Yến Tử thấy Nguyên Đản cao hơn bọn chúng nửa cái đầu, lập tức thấy không vui.
"Bọn chị là chị gái, tại sao bọn chị không cao được như em?"
Yến Tử khoanh hai tay trước n.g.ự.c rồi trừng mắt nói.
"Em cao hơn, có phải sau này chơi trò gia đình thì không để đóng vai con trai nữa không?"
Điều Niếp Niếp quan tâm khiến chị dâu Triệu và Phong Ánh Nguyệt phải ghé mắt.
Nguyên Đản gãi cái đầu trọc, hơi ngượng ngùng nói: "Em cũng không biết tại sao lại cao lên, nhưng mà bác gái của em có nói, con nít thì vận động nhiều ăn nhiều thì mới có thể cao lên được! Chơi gia đình thì em vẫn có thể làm con trai, rất nhiều con trai cũng cao hơn cha mẹ mà!"
Nghe vậy thì hai người Yến Tử vừa lòng, kéo nó tới gò đất để chơi.
Chị dâu Triệu cười không ngừng được, kết quả đang cười thì tự dưng đỡ bụng.
Phong Ánh Nguyệt thấy quần cô ấy ướt rồi, hốt hoảng kêu thím Điền bọn họ tới.
"Thím Điền! Chị dâu Trương, chị dâu hai Ngô! Chị dâu Triệu sắp sinh rồi!"
Lúc này chỉ có bọn họ ở nhà, nghe tiếng thì lập tức chạy tới, chờ tới lúc các cô đưa chị dâu Triệu đến bệnh viện thì trên đầu người nào người nấy cũng ướt đẫm mồ hôi, lũ trẻ thì giao cho chị dâu Vương chăm sóc.
"Chị tới nhà máy sản xuất giấy để báo tin cho cha Niếp Niếp." Chị dâu Trương lau mồ hôi trên trán, nói xong rồi bước đi.
Chị dâu hai Ngô cũng không nhịn được nhìn vào cửa, không thấy được gì nhưng vẫn nghe thấy tiếng của chị dâu Triệu.
Phong Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ, vẫn nên về nhà trước để hầm thức ăn cho chị dâu Triệu, thím Điền và chị dâu hai Ngô bảo cô cứ yên tâm mà về, bọn họ sẽ ở lại đây trông.
Nhận được tin báo thì sao mà Triệu Thiên bình tĩnh được, lập tức xin phép để tới bệnh viện.
Bên này, Phong Ánh Nguyệt dùng bếp nhà họ Triệu để hầm gà vừa mua về, còn bếp trong nhà thì để nấu cơm tối.
Sau khi Tống Chi biết chị dâu Triệu sắp sinh, cũng tới phụ Phong Ánh Nguyệt canh lửa bếp lò.
Có lẽ là khoảng sáu giờ, chị dâu hai Ngô và chị dâu Trương đã trở lại.
"Vẫn chưa sinh, nhưng nghe giọng thì có vẻ không có vấn đề gì." Chị dâu Trương bọn họ cố ý tới đây để báo một tiếng cho Phong Ánh Nguyệt.
Niếp Niếp, Yến Tử và Nguyên Đản đang ăn tối rồi, chị dâu Trương thấy vậy thì vô cùng biết ơn.
Đường Văn Sinh tắm rửa sạch sẽ về, nghe chị dâu Trương bọn họ khéo léo từ chối lời mời ở lại nhà họ dùng bữa, kiên trì muốn về nhà mình nấu cơm.
"Vợ em đã nấu cơm xong rồi, chị dâu Trương, chị dâu hai Ngô, hai chị đừng từ chối nữa, mau vào phòng ăn đi! Hôm nay anh cả Trương bọn họ có ca, một mình các chị cũng lười nấu."
"Đúng thế, đừng khách sáo mà." Phong Ánh Nguyệt lôi kéo chị dâu Trương bọn họ vào phòng, nói ra cũng khéo, hôm nay chú Điền và anh hai Ngô bọn họ đều có ca, phải tới mười hai giờ khuya mới tan ca.
Ăn cơm xong, Đường Văn Sinh lái xe đạp tới bệnh viện để đưa cơm cho thím Điền và Triệu Thiên.
Không bao lâu đã về tới rồi.
Đúng lúc này canh gà cũng hầm xong, Phong Ánh Nguyệt đang cho vào cặp lồng sắt.
"Sinh rồi, là một bé trai, chúng ta đã khuyên thím Điền về chung nhưng thím Điền lại nói sợ một mình Triệu Thiên không quán xuyến hết được, vậy nên nhất quyết muốn ở lại."
Đường Văn Sinh gói ghém canh gà và những món ăn khác xong, lại đi một chuyến tới bệnh viện.
Buổi tối cũng là Phong Ánh Nguyệt bọn họ cho ngủ, sáng sớm thím Điền cười tủm tỉm trở về: "Trời còn chưa sáng là bà ngoại và mợ của Niếp Niếp đã tới rồi, thím cũng không còn việc gì nên về thôi."
"Vừa nấu mì xong, thím Điền ăn chung đi."
Giờ này chú Điền vẫn còn đang ngủ, hôm qua tan ca muộn nên giờ này còn ngủ rất say.
Thím Điền cũng không khách sáo, ngồi xuống theo rồi ăn một bữa nóng hổi, sau đó cũng quay về ngủ.
Phong Ánh Nguyệt ăn bữa sáng, mời chị dâu Trương tới trông hai đứa nhỏ, để Đường Văn Sinh đưa đến bệnh viện để đưa canh gà còn dư lại cho chị dâu Triệu.
Vậy là không thể đi ngay được vì bị Triệu Thiên bọn họ bịn rịn cảm ơn, nhất là mẹ của chị dâu Triệu, còn chảy cả nước mắt.
Chị dâu Triệu thấy mà dở khóc dở cười, vội vàng bảo chị dâu khuyên mẹ, lại nói với Phong Ánh Nguyệt: "Quay về đừng hầm thêm cái gì nữa, mẹ chị bọn họ tới rồi, Triệu Thiên không biết cái gì thì có bọn họ giúp đỡ."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu rồi hỏi khi nào cô ấy xuất viện, kết quả chị dâu Triệu nói xế chiều hôm nay sẽ trở về nhà ngang.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt quay về thì Niếp Niếp luôn lẽo đẽo theo sau cô, truy hỏi khi nào mẹ con bé về.
Con bé còn nhỏ, không biết chuyện có em trai và vì sao cha mẹ không về nhà có liên quan gì tới nhau.
Tới xế chiều thì về tới, sau khi Niếp Niếp và Yến Tử thấy Nguyên Đản cao hơn bọn chúng nửa cái đầu, lập tức thấy không vui.
"Bọn chị là chị gái, tại sao bọn chị không cao được như em?"
Yến Tử khoanh hai tay trước n.g.ự.c rồi trừng mắt nói.
"Em cao hơn, có phải sau này chơi trò gia đình thì không để đóng vai con trai nữa không?"
Điều Niếp Niếp quan tâm khiến chị dâu Triệu và Phong Ánh Nguyệt phải ghé mắt.
Nguyên Đản gãi cái đầu trọc, hơi ngượng ngùng nói: "Em cũng không biết tại sao lại cao lên, nhưng mà bác gái của em có nói, con nít thì vận động nhiều ăn nhiều thì mới có thể cao lên được! Chơi gia đình thì em vẫn có thể làm con trai, rất nhiều con trai cũng cao hơn cha mẹ mà!"
Nghe vậy thì hai người Yến Tử vừa lòng, kéo nó tới gò đất để chơi.
Chị dâu Triệu cười không ngừng được, kết quả đang cười thì tự dưng đỡ bụng.
Phong Ánh Nguyệt thấy quần cô ấy ướt rồi, hốt hoảng kêu thím Điền bọn họ tới.
"Thím Điền! Chị dâu Trương, chị dâu hai Ngô! Chị dâu Triệu sắp sinh rồi!"
Lúc này chỉ có bọn họ ở nhà, nghe tiếng thì lập tức chạy tới, chờ tới lúc các cô đưa chị dâu Triệu đến bệnh viện thì trên đầu người nào người nấy cũng ướt đẫm mồ hôi, lũ trẻ thì giao cho chị dâu Vương chăm sóc.
"Chị tới nhà máy sản xuất giấy để báo tin cho cha Niếp Niếp." Chị dâu Trương lau mồ hôi trên trán, nói xong rồi bước đi.
Chị dâu hai Ngô cũng không nhịn được nhìn vào cửa, không thấy được gì nhưng vẫn nghe thấy tiếng của chị dâu Triệu.
Phong Ánh Nguyệt ngẫm nghĩ, vẫn nên về nhà trước để hầm thức ăn cho chị dâu Triệu, thím Điền và chị dâu hai Ngô bảo cô cứ yên tâm mà về, bọn họ sẽ ở lại đây trông.
Nhận được tin báo thì sao mà Triệu Thiên bình tĩnh được, lập tức xin phép để tới bệnh viện.
Bên này, Phong Ánh Nguyệt dùng bếp nhà họ Triệu để hầm gà vừa mua về, còn bếp trong nhà thì để nấu cơm tối.
Sau khi Tống Chi biết chị dâu Triệu sắp sinh, cũng tới phụ Phong Ánh Nguyệt canh lửa bếp lò.
Có lẽ là khoảng sáu giờ, chị dâu hai Ngô và chị dâu Trương đã trở lại.
"Vẫn chưa sinh, nhưng nghe giọng thì có vẻ không có vấn đề gì." Chị dâu Trương bọn họ cố ý tới đây để báo một tiếng cho Phong Ánh Nguyệt.
Niếp Niếp, Yến Tử và Nguyên Đản đang ăn tối rồi, chị dâu Trương thấy vậy thì vô cùng biết ơn.
Đường Văn Sinh tắm rửa sạch sẽ về, nghe chị dâu Trương bọn họ khéo léo từ chối lời mời ở lại nhà họ dùng bữa, kiên trì muốn về nhà mình nấu cơm.
"Vợ em đã nấu cơm xong rồi, chị dâu Trương, chị dâu hai Ngô, hai chị đừng từ chối nữa, mau vào phòng ăn đi! Hôm nay anh cả Trương bọn họ có ca, một mình các chị cũng lười nấu."
"Đúng thế, đừng khách sáo mà." Phong Ánh Nguyệt lôi kéo chị dâu Trương bọn họ vào phòng, nói ra cũng khéo, hôm nay chú Điền và anh hai Ngô bọn họ đều có ca, phải tới mười hai giờ khuya mới tan ca.
Ăn cơm xong, Đường Văn Sinh lái xe đạp tới bệnh viện để đưa cơm cho thím Điền và Triệu Thiên.
Không bao lâu đã về tới rồi.
Đúng lúc này canh gà cũng hầm xong, Phong Ánh Nguyệt đang cho vào cặp lồng sắt.
"Sinh rồi, là một bé trai, chúng ta đã khuyên thím Điền về chung nhưng thím Điền lại nói sợ một mình Triệu Thiên không quán xuyến hết được, vậy nên nhất quyết muốn ở lại."
Đường Văn Sinh gói ghém canh gà và những món ăn khác xong, lại đi một chuyến tới bệnh viện.
Buổi tối cũng là Phong Ánh Nguyệt bọn họ cho ngủ, sáng sớm thím Điền cười tủm tỉm trở về: "Trời còn chưa sáng là bà ngoại và mợ của Niếp Niếp đã tới rồi, thím cũng không còn việc gì nên về thôi."
"Vừa nấu mì xong, thím Điền ăn chung đi."
Giờ này chú Điền vẫn còn đang ngủ, hôm qua tan ca muộn nên giờ này còn ngủ rất say.
Thím Điền cũng không khách sáo, ngồi xuống theo rồi ăn một bữa nóng hổi, sau đó cũng quay về ngủ.
Phong Ánh Nguyệt ăn bữa sáng, mời chị dâu Trương tới trông hai đứa nhỏ, để Đường Văn Sinh đưa đến bệnh viện để đưa canh gà còn dư lại cho chị dâu Triệu.
Vậy là không thể đi ngay được vì bị Triệu Thiên bọn họ bịn rịn cảm ơn, nhất là mẹ của chị dâu Triệu, còn chảy cả nước mắt.
Chị dâu Triệu thấy mà dở khóc dở cười, vội vàng bảo chị dâu khuyên mẹ, lại nói với Phong Ánh Nguyệt: "Quay về đừng hầm thêm cái gì nữa, mẹ chị bọn họ tới rồi, Triệu Thiên không biết cái gì thì có bọn họ giúp đỡ."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu rồi hỏi khi nào cô ấy xuất viện, kết quả chị dâu Triệu nói xế chiều hôm nay sẽ trở về nhà ngang.
Sau khi Phong Ánh Nguyệt quay về thì Niếp Niếp luôn lẽo đẽo theo sau cô, truy hỏi khi nào mẹ con bé về.
Con bé còn nhỏ, không biết chuyện có em trai và vì sao cha mẹ không về nhà có liên quan gì tới nhau.