Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 261

Giấy thông báo đến rồi 1

Bên này, Đường Văn Sinh đang giúp chú ba Đường tiếp đãi khách khứa, thấy đám nhóc A Tráng tay cầm kẹo cưới cười hi hi chạy đến là biết Phong Ánh Nguyệt họ về đến rồi.

“Nhanh lên! Chuẩn bị tiền mừng!”

Thím ba Đường sửa sang quần áo, gọi cháu trai con dâu ra ngoài đón dâu.

Trong và ngoài sân đều đứng chật người, trông vô cùng náo nhiệt, đoàn người Phong Ánh Nguyệt đi vào sân, bọn nhỏ vây quanh theo vào, Đường Văn Sinh cũng tiện thể bước đến cạnh Phong Ánh Nguyệt, thấp giọng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Chị dâu Xuân Phân nói mấy hôm nay Trương Đại Lực kia ngày nào cũng đến tìm Xuân Phân.”

Phong Ánh Nguyệt thấy Đường Văn Cường và Xuân Phân vào đến nhà chính thì không đi theo nữa mà đứng sang một bên với Đường Văn Sinh.

“Cha vợ của Trương Đại Lực không hài lòng về việc thu nhập của cậu ta, thêm vào đó hai vợ chồng cứ cãi nhau mãi, lật lại những món nợ cũ trước đây mà Trương Đại Lực giấu nên đang đòi ly hôn.”

Đường Văn Sinh biết được đôi chút nhưng không ngờ da mặt Trương Đại Lực lại dày đến thế, vậy còn muốn đến tìm Xuân Phân.

“Không biết xấu hổ.” Phong Ánh Nguyệt mắng: “Xuân Phân cũng không thèm ngó ngàng đến cậu ta, loại người này tự làm tự chịu!”

Đường Văn Sinh gật đầu: “Đi thôi, đi phát kẹo cưới.”

Phong Ánh Nguyệt đi lấy chiếc giỏ chứa đầy kẹo cưới với anh, lần lượt phát kẹo cho khách.

Tối sau khi ăn cơm xong cũng vô cùng náo nhiệt, mãi cho đến hơn một giờ sáng, mọi người mới giúp một tay dọn dẹp sân, mang số bàn ghế đi mượn trả về hết.

Mười giờ tối qua, Phong Ánh Nguyệt đã đưa Nguyên Đản về nhà tắm rửa, lúc Đường Văn Sinh vào nhà thì Phong Ánh Nguyệt mơ màng quay đầu lại: “Văn Sinh à?”

“Ừm.” Đường Văn Sinh cởi áo khoác, chui vào trong chăn, ôm lấy cô vào lòng: “Ngủ đi.”

Phong Ánh Nguyệt cũng nhích vào lòng anh, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Hôm sau, Đường Văn Cường đưa Xuân Phân đến làm quen với mọi người, Đường Văn Tuệ kéo Xuân Phân ra một bên nói chuyện, trông sắc mặt Xuân Phân hồng hào, có vẻ không bị Trương Đại Lực ảnh hưởng.

Xuân Phân biết Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đều tham gia kỳ thi đại học, hơn nữa Đường Văn Sinh cũng đã bán công việc đi, sau khi bước ra khỏi sân, cô ấy mới nhẹ nhàng nói.

“Anh ba đã nghỉ việc rồi thì chắc chắn có thể thi đỗ.”

“Đúng vậy, anh ba sẽ không làm chuyện gì mà không chắc chắn đâu.” Đường Văn Cường gật đầu: “Vốn công việc sẽ đưa lại cho anh hai, nhưng sau đó anh hai lại không muốn làm, thêm vào đó lại là công việc liên quan đến kỹ thuật nên đã nghỉ luôn.” Xuân Phân gật đầu: “Hai người họ giỏi thật đấy.”

“Còn anh thì không tích sự gì.” Đường Văn Cường gãi đầu: “Nhưng anh sẽ không để em phải vất vả đâu.”

“Cái gì mà không tích sự.” Xuân Phân đánh nhẹ anh ta một cái: “Tính cách mới là thứ quan trọng nhất, em cũng đâu quan tâm anh có gì.”

Nói xong, mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên.

Đường Văn Cường cười hì hì, nắm lấy tay cô ấy, Xuân Phân bị dọa một phen muốn rút tay ra, nhưng kết quả Đường Văn Cường lại nói: “Sợ gì chứ, con dốc này chỉ có vài gia đình nhà chúng ta, họ thấy thì cũng không nói được gì, thêm nữa chúng ta là vợ chồng.”

Anh ta nói như vậy Xuân Phân cũng không ngại ngùng nữa, cô ấy cúi đầu, mặt đỏ ửng lên, đi vào nhà với anh ta.

Trước đây hai người họ đã từng ghé qua nhà bác cả Đường, nên giờ đã đi thẳng về nhà.

“Đây, nghiền nát khoai lang, sau đó bỏ thêm chút đường vào rồi hấp thêm lần nữa.”

Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản lột vỏ số khoai lang vừa nướng xong, sau đó nghiền nát ra, thêm đường vào trộn lên, rồi đổ vào chén bỏ vào nồi hấp.

Chị dâu hai Đường giúp nhóm lửa, để hơi nóng bốc lên được vài phút thì Phong Ánh Nguyệt mở nắp nồi lấy khoai lang ra, lấy một chiếc muỗng gỗ múc cho cha Đường họ một chén, sau đó cho Nguyên Đản một chén, sau cùng múc cho mấy người họ.

“Ngon.”

Chị dâu hai Đường ăn được một muỗng thì mắt sáng rực lên.

Đường Văn Tuệ gật đầu liên tục.

“Anh đi làm thêm ít nữa.” Anh hai Đường đi lấy vài củ khoai lang to vùi trong đống lửa.

Bây giờ trời đang lạnh, cũng không có việc gì làm nên mọi người đều thích trốn trong nhà, vây quanh đống lửa để sưởi ấm.

Họ ngồi ăn với nhau, nhắc đến những người hôm qua đến, nói mãi nói mãi thì nhắc đến chị dâu họ.

“Ăn xong thì thôi đi, còn lấy nhiều như vậy.” Đường Văn Tuệ chẹp miệng: “Em nhìn thôi cũng thấy ngại giùm.”

Vốn gia đình chị dâu họ là họ hàng bên nhà mẹ đẻ của mẹ Đường, nên thật ra thím ba Đường tổ chức chuyện mừng thì có thể không đến cũng được, nhưng năm nay chị dâu họ cũng đến.

Quà cáp mang đến cũng phải phép, có lẽ là do cậu mợ chuẩn bị cho rồi nhờ cô ta mang đến.

“Đừng nói là con, mẹ cũng cảm thấy mất mặt.” Mẹ Đường nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình: “May là chú ba thím ba các con không phải là người hay so đo, nếu không thì chúng ta đều phải tìm cái lỗ chui xuống!”