Chương 262
Giấy thông báo đến rồi 2
Cha Đường nhịn cười: “Cha cũng biết là cô ta sẽ lấy thứ gì đó, nhưng không ngờ lại lấy nhiều như thế.”
“Con thấy cô ta cũng không dám mang hết tất cả về nhà đâu, cô ta sẽ mang một số đến nhà mẹ đẻ mình.” Chị dâu hai Đường nhún vai.
Hơn nữa, chị cả Đường đưa cả ba đứa con đến, vốn muốn giữ gia đình chị cả Đường ở lại thêm vài ngày, nhưng Vương Kiến Quốc lại không bỏ được quán cơm của mình cho nên ăn trưa xong thì rời đi ngay.
Trong lúc họ đang nói chuyện, bác gái cả ôm đứa bé ghé chơi, nhà bếp lập tức náo nhiệt hơn hẳn.
Sau khi ở nhà thêm hai ngày thì gia đình ba người Phong Ánh Nguyệt quay về nhà ngang.
Tống Chi đang ở nhà làm giày, thấy họ về thì lập tức chào hỏi, Phong Ánh Nguyệt để Đường Văn Sinh mang đồ về nhà trước, còn cô thì vào nhà Tống Chi chơi một lát.
Nguyên Đản cũng theo cô vào.
Tống Chi sờ lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Đản: “Hơi lạnh này, mau đi sưởi ấm đi.”
Trong nhà đang đốt lò sưởi.
Nguyên Đản cũng nghe lời, đặt tay lên trên lò sưởi, ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghe hai người họ nói chuyện.
Chiếc ghế này là do Tống Chi và Hồng Kiến Quân cố tình làm để lúc Nguyên Đản sang chơi ngồi sẽ dễ dàng hơn.
Chị dâu Triệu nghe bên cạnh có tiếng nói, lúc mở cửa ra thì Đường Văn Sinh đang xếp củi, cô ấy không thấy Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản thì lên tiếng hỏi.
“Hai mẹ con Nguyên Đản không về sao?”
“Về rồi, đang ở bên kia kìa.” Đường Văn Sinh chỉ sang nhà Tống Chi, xong thì tiếp tục lấy từng món đồ trong giỏ ra cất gọn vào.
Chị dâu Triệu nghe vậy thì nhìn sang, đúng lúc chị dâu hai Ngô đang bưng thau ra ngoài, thấy cô ấy ngóng về phía đó thì không kìm lòng được liếc một cái.
Sau đó đi về phía bồn nước.
Thím Điền đang làm cá ở đó, chị dâu hai Ngô thấp giọng nói: “Thím nói thử xem, trước đây cháu thấy quan hệ của họ cũng không tệ, nhưng kết quả vừa thấy người ta sắp rời khỏi đây thì nói những lời chua cay, loại người không thể chịu được cuộc sống người ta tốt hơn này sau này cháu phải tránh xa một chút.”
“Cháu đó, gì cháu cũng nói được, Ánh Nguyệt người ta còn không nói gì kìa, trong lòng hiểu là được.” Thím Điền trừng mắt với cô ấy: “Chú ý chút đi.”
Chị dâu hai Ngô cười hi hi: “Vâng vâng vâng, thím lại ăn cá à?”
Thím Điền cũng cười theo: “Ông nhà thím chỉ thích ăn cá thôi.” Ra khỏi nhà Tống Chi, Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản về nhà, lúc đi ngang qua nhà chị dâu Triệu, cô ấy gọi Phong Ánh Nguyệt lại: “Vào nhà ngồi chơi chút không?”
“Em còn phải dọn dẹp đồ đạc, hôm nay không vào chơi được rồi.” Phong Ánh Nguyệt cười đáp lại.
Nói xong thì dắt tay Nguyên Đản vào nhà mình.
Nụ cười trên mặt chị dâu Triệu dần dần biến mất, cô ấy thở dài một hơi, bỗng nhiên đưa tay lên vả vài cái vào miệng mình: “Cái miệng này của mình!”
Đứa nhỏ bị hành động của cô ấy làm cho giật mình, lập tức oa lên khóc, chị dâu Triệu vội vàng đi dỗ đứa nhỏ.
Nghe tiếng dỗ con nít từ nhà bên cạnh, Phong Ánh Nguyệt ngồi xuống trước chiếc lò sưởi mà Đường Văn Sinh đã đốt từ trước, sau đó tay cô lại có thêm một chén nước có thể uống ngay.
“Uống nước đi.”
Đường Văn Sinh cười nói.
Phong Ánh Nguyệt đưa chén lên uống vài ngụm, nghiêng đầu nhìn Nguyên Đản, trên tay nó cũng đang cầm một chén nhỏ.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, không hợp thì bỏ đi, năm đó lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng không nể mặt em.” Đường Văn Sinh ngồi xuống nói.
Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh một lúc: “Anh vẫn còn nhớ à?’
“Đương nhiên.”
Đường Văn Sinh dùng gậy sắt chọc vào thứ gì đó trong lò sưởi: “Cứ làm chuyện mình thấy thoải mái là được, không cần kiêng dè quan hệ giữa anh và Triệu Thiên đâu.”
Phong Ánh Nguyệt uống hết số nước còn lại: “Vâng.”
Triệu Thiên thấy Phong Ánh Nguyệt và vợ mình không qua lại gì với nhau, tối lúc ngủ anh ta nói với chị dâu Triệu: “Bây giờ thoải mái rồi đúng không? Vốn quan hệ đang tốt lành lại khiến nó thành ra thế này.”
“Em cũng không ngờ cô ấy lại thù dai đến thế.” Chị dâu Triệu cũng hối hận.
“Em đang nói gì thế?”
Triệu Thiên tức đến bật cười: “Tự mình chọc giận người ta, bây giờ lại nói người ta thù dai?”
Chị dâu Triệu đá anh ta một cái: “Không ngủ thì đi ra ngoài, đừng làm ồn đến bọn nhỏ.”
Vừa nghĩ đến với tính của thằng hai thì chỉ cần tỉnh giấc là sẽ làm khóc om sòm nên Triệu Thiên cũng không nói gì, chỉ là không nhịn được cảm khái câu cuối cùng.
“Quan hệ trước giờ của anh và Văn Sinh vốn đang rất tốt, nhưng bây giờ em lại làm ra chuyện như thế, Văn Sinh lại là người thương vợ, anh thấy quan hệ của bọn anh sau này… cũng đến đó thôi.”
Chị dâu Triệu nghe xong thì thấy lòng rất khó chịu nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác lại, chỉ có thể vùi đầu không nói gì.
Cha Đường nhịn cười: “Cha cũng biết là cô ta sẽ lấy thứ gì đó, nhưng không ngờ lại lấy nhiều như thế.”
“Con thấy cô ta cũng không dám mang hết tất cả về nhà đâu, cô ta sẽ mang một số đến nhà mẹ đẻ mình.” Chị dâu hai Đường nhún vai.
Hơn nữa, chị cả Đường đưa cả ba đứa con đến, vốn muốn giữ gia đình chị cả Đường ở lại thêm vài ngày, nhưng Vương Kiến Quốc lại không bỏ được quán cơm của mình cho nên ăn trưa xong thì rời đi ngay.
Trong lúc họ đang nói chuyện, bác gái cả ôm đứa bé ghé chơi, nhà bếp lập tức náo nhiệt hơn hẳn.
Sau khi ở nhà thêm hai ngày thì gia đình ba người Phong Ánh Nguyệt quay về nhà ngang.
Tống Chi đang ở nhà làm giày, thấy họ về thì lập tức chào hỏi, Phong Ánh Nguyệt để Đường Văn Sinh mang đồ về nhà trước, còn cô thì vào nhà Tống Chi chơi một lát.
Nguyên Đản cũng theo cô vào.
Tống Chi sờ lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Đản: “Hơi lạnh này, mau đi sưởi ấm đi.”
Trong nhà đang đốt lò sưởi.
Nguyên Đản cũng nghe lời, đặt tay lên trên lò sưởi, ngồi trên chiếc ghế nhỏ nghe hai người họ nói chuyện.
Chiếc ghế này là do Tống Chi và Hồng Kiến Quân cố tình làm để lúc Nguyên Đản sang chơi ngồi sẽ dễ dàng hơn.
Chị dâu Triệu nghe bên cạnh có tiếng nói, lúc mở cửa ra thì Đường Văn Sinh đang xếp củi, cô ấy không thấy Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản thì lên tiếng hỏi.
“Hai mẹ con Nguyên Đản không về sao?”
“Về rồi, đang ở bên kia kìa.” Đường Văn Sinh chỉ sang nhà Tống Chi, xong thì tiếp tục lấy từng món đồ trong giỏ ra cất gọn vào.
Chị dâu Triệu nghe vậy thì nhìn sang, đúng lúc chị dâu hai Ngô đang bưng thau ra ngoài, thấy cô ấy ngóng về phía đó thì không kìm lòng được liếc một cái.
Sau đó đi về phía bồn nước.
Thím Điền đang làm cá ở đó, chị dâu hai Ngô thấp giọng nói: “Thím nói thử xem, trước đây cháu thấy quan hệ của họ cũng không tệ, nhưng kết quả vừa thấy người ta sắp rời khỏi đây thì nói những lời chua cay, loại người không thể chịu được cuộc sống người ta tốt hơn này sau này cháu phải tránh xa một chút.”
“Cháu đó, gì cháu cũng nói được, Ánh Nguyệt người ta còn không nói gì kìa, trong lòng hiểu là được.” Thím Điền trừng mắt với cô ấy: “Chú ý chút đi.”
Chị dâu hai Ngô cười hi hi: “Vâng vâng vâng, thím lại ăn cá à?”
Thím Điền cũng cười theo: “Ông nhà thím chỉ thích ăn cá thôi.” Ra khỏi nhà Tống Chi, Phong Ánh Nguyệt đưa Nguyên Đản về nhà, lúc đi ngang qua nhà chị dâu Triệu, cô ấy gọi Phong Ánh Nguyệt lại: “Vào nhà ngồi chơi chút không?”
“Em còn phải dọn dẹp đồ đạc, hôm nay không vào chơi được rồi.” Phong Ánh Nguyệt cười đáp lại.
Nói xong thì dắt tay Nguyên Đản vào nhà mình.
Nụ cười trên mặt chị dâu Triệu dần dần biến mất, cô ấy thở dài một hơi, bỗng nhiên đưa tay lên vả vài cái vào miệng mình: “Cái miệng này của mình!”
Đứa nhỏ bị hành động của cô ấy làm cho giật mình, lập tức oa lên khóc, chị dâu Triệu vội vàng đi dỗ đứa nhỏ.
Nghe tiếng dỗ con nít từ nhà bên cạnh, Phong Ánh Nguyệt ngồi xuống trước chiếc lò sưởi mà Đường Văn Sinh đã đốt từ trước, sau đó tay cô lại có thêm một chén nước có thể uống ngay.
“Uống nước đi.”
Đường Văn Sinh cười nói.
Phong Ánh Nguyệt đưa chén lên uống vài ngụm, nghiêng đầu nhìn Nguyên Đản, trên tay nó cũng đang cầm một chén nhỏ.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, không hợp thì bỏ đi, năm đó lần đầu gặp mặt, cô ấy cũng không nể mặt em.” Đường Văn Sinh ngồi xuống nói.
Phong Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh một lúc: “Anh vẫn còn nhớ à?’
“Đương nhiên.”
Đường Văn Sinh dùng gậy sắt chọc vào thứ gì đó trong lò sưởi: “Cứ làm chuyện mình thấy thoải mái là được, không cần kiêng dè quan hệ giữa anh và Triệu Thiên đâu.”
Phong Ánh Nguyệt uống hết số nước còn lại: “Vâng.”
Triệu Thiên thấy Phong Ánh Nguyệt và vợ mình không qua lại gì với nhau, tối lúc ngủ anh ta nói với chị dâu Triệu: “Bây giờ thoải mái rồi đúng không? Vốn quan hệ đang tốt lành lại khiến nó thành ra thế này.”
“Em cũng không ngờ cô ấy lại thù dai đến thế.” Chị dâu Triệu cũng hối hận.
“Em đang nói gì thế?”
Triệu Thiên tức đến bật cười: “Tự mình chọc giận người ta, bây giờ lại nói người ta thù dai?”
Chị dâu Triệu đá anh ta một cái: “Không ngủ thì đi ra ngoài, đừng làm ồn đến bọn nhỏ.”
Vừa nghĩ đến với tính của thằng hai thì chỉ cần tỉnh giấc là sẽ làm khóc om sòm nên Triệu Thiên cũng không nói gì, chỉ là không nhịn được cảm khái câu cuối cùng.
“Quan hệ trước giờ của anh và Văn Sinh vốn đang rất tốt, nhưng bây giờ em lại làm ra chuyện như thế, Văn Sinh lại là người thương vợ, anh thấy quan hệ của bọn anh sau này… cũng đến đó thôi.”
Chị dâu Triệu nghe xong thì thấy lòng rất khó chịu nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác lại, chỉ có thể vùi đầu không nói gì.