Chương 275
Đến bệnh viện thành phố 2
Anh hai Đường mệt tới nỗi không muốn nói chuyện, mãi cho đến lúc ăn cơm, tắm rửa sảng khoái, mặc quần áo ấm áp ngồi cạnh đống lửa mới bắt đầu ba hoa.
Còn Đường Văn Sinh thì kéo Phong Ánh Nguyệt vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, anh lấy tiền cất ở trong tủ ra, nói: “Tiền hàng là bốn trăm đồng, đã bán hết toàn bộ, sau khi trừ tiền vốn thì được tám trăm sáu mươi đồng, anh làm tròn lên luôn.”
Phong Ánh Nguyệt đã áng chừng tiền lời từ trước đó, bây giờ cô chỉ muốn để Đường Văn Sinh được nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi cất tiền đi, cô kéo anh nằm xuống ngay.
“Em nhớ để ý, sau khi hàng mẫu được đưa ra, sẽ có rất nhiều người tới xem…”
Sau khi nói mấy câu, Đường Văn Sinh đã ngủ mất.
Phong Ánh Nguyệt nép vào lòng anh mà cọ một lúc, sau đó cũng ngủ theo.
Ngày hôm sau khi Phong Ánh Nguyệt thức dậy, Đường Văn Sinh vẫn còn đang ngủ. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, hôm nay là ngày Nguyên Đản được nghỉ.
Cha Đường không muốn Đại Ngưu lại phải bôn ba nên ông mượn con trâu từ nhà đội trưởng, sau đó vào huyện đón Nguyên Đản trở về.
Khi về đến nhà, trong nhà đã làm cơm trưa xong xuôi.
Nguyên Đản chạy tới ôm chân Phong Ánh Nguyệt: “Mẹ, con nhận được một tờ giấy khen rất lớn đấy!”
Nói đoạn, nó nhờ mẹ Đường đưa cho Phong Ánh Nguyệt xem.
Đó là một tờ giấy màu đỏ, mặt trên được viết tay, học sinh ngoan ngoãn nhất, Đường Nhất Thành.
Tên tự của thế hệ Nguyên Đản là chữ “Nhất".
A Tráng của nhà bác cả Đường, tên tự là Đường Nhất Quân.
Con gái thì chỉ có nhũ danh, chưa có tên.
“Giỏi quá.” Phong Ánh Nguyệt khen, sau đó ướm giấy khen lên trên tường nhà: “Nên dán ở bên đây, hay là bên này đây.”
Nguyên Đản đỏ mặt, chỉ vào mặt tường bên cạnh bàn ăn: “Dán ở đây đi.”
Phong Ánh Nguyệt lấy cháo ra, bế Nguyên Đản lên, để Nguyên Đản tự dán vào tường.
Đường Văn Sinh và anh hai Đường thức dậy, khi họ nhìn thấy tờ giấy khen trên tường thì cũng khen ngợi Nguyên Đản một phen.
Nguyên Đản vui lắm, còn kéo A Tráng qua nhà để chiêm ngưỡng giấy khen của mình.
A Tráng chưa đi học, chỉ đi theo thanh niên trí thức ở viện giáo dục thanh niên để học chữ và số, sau khi biết được đó là gì thì cực kỳ hâm mộ.
“A Tráng, nửa cuối năm sau là cháu vào lớp một rồi phải không?”
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
A Tráng gật đầu, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn: “Vâng, cha mẹ cháu muốn đưa cháu đi học.” “Giỏi quá, Nguyên Đản còn phải chờ thêm hai năm nữa đấy.” Phong Ánh Nguyệt nói.
A Tráng lập tức đứng thẳng lưng: “Sau khi cháu đi học, cháu sẽ dạy A Tráng.”
Nguyên Đản vui vẻ kéo kéo tay thằng bé, sau đó hai đứa nhỏ cùng đi xem trâu.
Anh hai Đường đi theo Đường Văn Sinh mười sáu ngày, tính một ngày một đồng, Đường Văn Sinh và cô đếm đủ mười sáu đồng đưa cho anh ấy.
“Sao đưa nhiều vậy?”
Tuy chị dâu hai Đường biết họ cũng kiếm được không ít tiền lời, nhưng chồng của cô ta không giúp được gì nhiều, cho như vậy là nhiều rồi.
“Trời còn chưa sáng đã phải lên đường, đến khi trời tối còn phải cho trâu ăn, mệt lắm, bao nhiêu đó cũng làm tụi em thấy xấu hổ nữa.”
Phong Ánh Nguyệt đẩy tiền trở về.
Chị dâu hai Đường đỏ mặt: “Vậy cũng nhiều quá, lần trước làm công nhân thời vụ ở đội vận chuyển chỉ được mấy hào một ngày. Mà lần đó còn mệt hơn lần này nhiều.”
“Đúng vậy.” Anh hai Đường xấu hổ gãi đầu: “Người một nhà cả, không đưa tiền cũng không sao cả, anh chỉ chạy vặt thôi, buôn bán lấy tiền là nhờ thằng ba thông minh, anh…”
“Anh hai, anh nói vậy làm em không vui đâu.” Đường Văn Sinh trừng mắt nhìn anh ấy: “Lần sau em không nhờ anh nữa, em tìm người ngoài.”
“Đừng đừng đừng.” Anh hai Đường vội vàng nói: “Sao em lại nói vậy, đâu phải là em không có anh em ruột, phải tìm anh mới đúng chứ!”
Chị dâu hai Đường nghe vậy, cười tủm tỉm nhận tiền, cô ta không mang về phòng mình mà vào phòng của mẹ Đường, giao hết cho mẹ giữ.
Nhưng mẹ Đường lại đẩy trả về: “Đây là tiền thằng hai vất vả kiếm được, cũng nhờ thằng ba đưa nó theo, các con tự giữ đi, đừng đưa cho mẹ.”
“Vậy thì mẹ cũng cất mấy đồng đi.” Chị dâu hai Đường lấy sáu đồng đặt ở cạnh gối: “Con giữ lại mười đồng là được rồi.”
Mẹ chồng nhà khác rất ít khi cho con dâu giữ tiền, chị dâu hai Đường thấy như vậy là quá đủ rồi.
“Con cứ cầm đi, lúc trước con nói muốn vào bệnh viện kiểm tra lại mà phải không?”
Nói đoạn, mẹ Đường còn mở ngăn tủ ra, lấy túi tiền được bao thành mấy lớp của mình ra, sau đó đưa năm mươi đồng cho cô ta: “Lần này đừng đi bệnh viện huyện nữa, chúng ta đi bệnh viện thành phố đi.”
Lời này đã đánh trúng tim chị dâu hai Đường, cô ta và anh hai Đường kết hôn đã gần mười năm nhưng bụng cô ta vẫn không có động tĩnh gì, bên nhà mẹ đẻ cũng đã rất nóng vội.
Biết nhà anh hai Đường sắp đi bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe, Đường Văn Sinh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh hai chị dâu hai không quen đường thành phố, để em đi cùng hai người để dễ chăm sóc.”
Đúng là họ chưa bao giờ đi thành phố cả.
Vì thế, ngày hôm sau họ đến nhà đội trưởng để xin thư giới thiệu, đội trưởng còn kéo Đường Văn Sinh nói mấy câu: “Bên công xã nói chỉ cần hai vợ chồng cậu vào đại học là có thể nhận trợ cấp, chỉ cần thị trấn trên đóng dấu là hai người mang đến trường học lúc khai giảng là được.”
“Cháu không phải là công nhân.” Đường Văn Sinh khó hiểu: “Theo lý thuyết là không được nhận trợ cấp mà nhỉ?”
“Bây giờ chính sách đã thay đổi rồi.” Đội trưởng cười tủm tỉm, vỗ vai anh nói: “Dù là công nhân hay cán bộ, chỉ cần vào đại học, thu nhập gia đình không quá năm mươi đồng mỗi tháng là có thể nhận trợ cấp, được bao nhiêu thì là do nhà trường quyết định.”
“Đúng là tin tốt!”
Anh hai Đường nhếch miệng cười.
Anh hai Đường mệt tới nỗi không muốn nói chuyện, mãi cho đến lúc ăn cơm, tắm rửa sảng khoái, mặc quần áo ấm áp ngồi cạnh đống lửa mới bắt đầu ba hoa.
Còn Đường Văn Sinh thì kéo Phong Ánh Nguyệt vào phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, anh lấy tiền cất ở trong tủ ra, nói: “Tiền hàng là bốn trăm đồng, đã bán hết toàn bộ, sau khi trừ tiền vốn thì được tám trăm sáu mươi đồng, anh làm tròn lên luôn.”
Phong Ánh Nguyệt đã áng chừng tiền lời từ trước đó, bây giờ cô chỉ muốn để Đường Văn Sinh được nghỉ ngơi thật tốt. Sau khi cất tiền đi, cô kéo anh nằm xuống ngay.
“Em nhớ để ý, sau khi hàng mẫu được đưa ra, sẽ có rất nhiều người tới xem…”
Sau khi nói mấy câu, Đường Văn Sinh đã ngủ mất.
Phong Ánh Nguyệt nép vào lòng anh mà cọ một lúc, sau đó cũng ngủ theo.
Ngày hôm sau khi Phong Ánh Nguyệt thức dậy, Đường Văn Sinh vẫn còn đang ngủ. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, hôm nay là ngày Nguyên Đản được nghỉ.
Cha Đường không muốn Đại Ngưu lại phải bôn ba nên ông mượn con trâu từ nhà đội trưởng, sau đó vào huyện đón Nguyên Đản trở về.
Khi về đến nhà, trong nhà đã làm cơm trưa xong xuôi.
Nguyên Đản chạy tới ôm chân Phong Ánh Nguyệt: “Mẹ, con nhận được một tờ giấy khen rất lớn đấy!”
Nói đoạn, nó nhờ mẹ Đường đưa cho Phong Ánh Nguyệt xem.
Đó là một tờ giấy màu đỏ, mặt trên được viết tay, học sinh ngoan ngoãn nhất, Đường Nhất Thành.
Tên tự của thế hệ Nguyên Đản là chữ “Nhất".
A Tráng của nhà bác cả Đường, tên tự là Đường Nhất Quân.
Con gái thì chỉ có nhũ danh, chưa có tên.
“Giỏi quá.” Phong Ánh Nguyệt khen, sau đó ướm giấy khen lên trên tường nhà: “Nên dán ở bên đây, hay là bên này đây.”
Nguyên Đản đỏ mặt, chỉ vào mặt tường bên cạnh bàn ăn: “Dán ở đây đi.”
Phong Ánh Nguyệt lấy cháo ra, bế Nguyên Đản lên, để Nguyên Đản tự dán vào tường.
Đường Văn Sinh và anh hai Đường thức dậy, khi họ nhìn thấy tờ giấy khen trên tường thì cũng khen ngợi Nguyên Đản một phen.
Nguyên Đản vui lắm, còn kéo A Tráng qua nhà để chiêm ngưỡng giấy khen của mình.
A Tráng chưa đi học, chỉ đi theo thanh niên trí thức ở viện giáo dục thanh niên để học chữ và số, sau khi biết được đó là gì thì cực kỳ hâm mộ.
“A Tráng, nửa cuối năm sau là cháu vào lớp một rồi phải không?”
Phong Ánh Nguyệt hỏi.
A Tráng gật đầu, vẻ mặt trở nên thoải mái hơn: “Vâng, cha mẹ cháu muốn đưa cháu đi học.” “Giỏi quá, Nguyên Đản còn phải chờ thêm hai năm nữa đấy.” Phong Ánh Nguyệt nói.
A Tráng lập tức đứng thẳng lưng: “Sau khi cháu đi học, cháu sẽ dạy A Tráng.”
Nguyên Đản vui vẻ kéo kéo tay thằng bé, sau đó hai đứa nhỏ cùng đi xem trâu.
Anh hai Đường đi theo Đường Văn Sinh mười sáu ngày, tính một ngày một đồng, Đường Văn Sinh và cô đếm đủ mười sáu đồng đưa cho anh ấy.
“Sao đưa nhiều vậy?”
Tuy chị dâu hai Đường biết họ cũng kiếm được không ít tiền lời, nhưng chồng của cô ta không giúp được gì nhiều, cho như vậy là nhiều rồi.
“Trời còn chưa sáng đã phải lên đường, đến khi trời tối còn phải cho trâu ăn, mệt lắm, bao nhiêu đó cũng làm tụi em thấy xấu hổ nữa.”
Phong Ánh Nguyệt đẩy tiền trở về.
Chị dâu hai Đường đỏ mặt: “Vậy cũng nhiều quá, lần trước làm công nhân thời vụ ở đội vận chuyển chỉ được mấy hào một ngày. Mà lần đó còn mệt hơn lần này nhiều.”
“Đúng vậy.” Anh hai Đường xấu hổ gãi đầu: “Người một nhà cả, không đưa tiền cũng không sao cả, anh chỉ chạy vặt thôi, buôn bán lấy tiền là nhờ thằng ba thông minh, anh…”
“Anh hai, anh nói vậy làm em không vui đâu.” Đường Văn Sinh trừng mắt nhìn anh ấy: “Lần sau em không nhờ anh nữa, em tìm người ngoài.”
“Đừng đừng đừng.” Anh hai Đường vội vàng nói: “Sao em lại nói vậy, đâu phải là em không có anh em ruột, phải tìm anh mới đúng chứ!”
Chị dâu hai Đường nghe vậy, cười tủm tỉm nhận tiền, cô ta không mang về phòng mình mà vào phòng của mẹ Đường, giao hết cho mẹ giữ.
Nhưng mẹ Đường lại đẩy trả về: “Đây là tiền thằng hai vất vả kiếm được, cũng nhờ thằng ba đưa nó theo, các con tự giữ đi, đừng đưa cho mẹ.”
“Vậy thì mẹ cũng cất mấy đồng đi.” Chị dâu hai Đường lấy sáu đồng đặt ở cạnh gối: “Con giữ lại mười đồng là được rồi.”
Mẹ chồng nhà khác rất ít khi cho con dâu giữ tiền, chị dâu hai Đường thấy như vậy là quá đủ rồi.
“Con cứ cầm đi, lúc trước con nói muốn vào bệnh viện kiểm tra lại mà phải không?”
Nói đoạn, mẹ Đường còn mở ngăn tủ ra, lấy túi tiền được bao thành mấy lớp của mình ra, sau đó đưa năm mươi đồng cho cô ta: “Lần này đừng đi bệnh viện huyện nữa, chúng ta đi bệnh viện thành phố đi.”
Lời này đã đánh trúng tim chị dâu hai Đường, cô ta và anh hai Đường kết hôn đã gần mười năm nhưng bụng cô ta vẫn không có động tĩnh gì, bên nhà mẹ đẻ cũng đã rất nóng vội.
Biết nhà anh hai Đường sắp đi bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe, Đường Văn Sinh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh hai chị dâu hai không quen đường thành phố, để em đi cùng hai người để dễ chăm sóc.”
Đúng là họ chưa bao giờ đi thành phố cả.
Vì thế, ngày hôm sau họ đến nhà đội trưởng để xin thư giới thiệu, đội trưởng còn kéo Đường Văn Sinh nói mấy câu: “Bên công xã nói chỉ cần hai vợ chồng cậu vào đại học là có thể nhận trợ cấp, chỉ cần thị trấn trên đóng dấu là hai người mang đến trường học lúc khai giảng là được.”
“Cháu không phải là công nhân.” Đường Văn Sinh khó hiểu: “Theo lý thuyết là không được nhận trợ cấp mà nhỉ?”
“Bây giờ chính sách đã thay đổi rồi.” Đội trưởng cười tủm tỉm, vỗ vai anh nói: “Dù là công nhân hay cán bộ, chỉ cần vào đại học, thu nhập gia đình không quá năm mươi đồng mỗi tháng là có thể nhận trợ cấp, được bao nhiêu thì là do nhà trường quyết định.”
“Đúng là tin tốt!”
Anh hai Đường nhếch miệng cười.