Chương 276
Anh hai Đường muốn ly hôn 1
Đó thực sự là một tin tốt, mặc dù cha Đường với mẹ Đường không nói gì nhưng họ vẫn muốn chia sẻ một phần phí sinh hoạt với hai người Phong Ánh Nguyệt.
Bây giờ có thể nhận được trợ cấp là một việc rất vui đối với mọi người.
Sau khi nhận giấy giới thiệu, ba người họ tiện thể theo xe bò đến nhà ga huyện bắt xe về nội thành.
Lần đầu tiên ngồi xe lâu như vậy, chị dâu hai Đường thấy hơi chóng mặt, khi họ ra khỏi nhà ga, Đường Văn Sinh đưa họ đi tìm một nhà khách ở lại trước, một phòng cho Đường Văn Sinh, một phòng cho vợ chồng anh hai Đường.
"Anh hai, anh chăm sóc cho chị dâu hai, em đi mua chút gì ăn."
"Ừ."
Anh hai Đường đồng ý, vừa định lấy tiền đưa thì Đường Văn Sinh đã quay người bỏ đi.
Khoảng mười phút sau, Đường Văn Sinh mang theo sáu cái màn thầu và sáu cái bánh bao trở về, anh hai Đường xin nước nóng của nhà khách, bây giờ mới uống được.
Khi họ ăn xong thì mới hơn ba giờ chiều.
"Chị dâu hai, chị ổn chứ?"
Đường Văn Sinh hỏi.
Chị dâu hai Đường gật đầu: "Không còn choáng nữa."
Thế nên ba người họ đến bệnh viện thành phố trên một chiếc ô tô nhỏ.
Sợ anh không quen, Phong Ánh Nguyệt còn cố ý hỏi đăng ký khoa nào, Đường Văn Sinh tìm được phụ khoa một cách chính xác, sau khi lấy được số, để hai người anh hai Đường xếp hàng.
Hôm nay không có nhiều người, chưa được nửa tiếng, hai người anh hai Đường đã đi vào.
Đường Văn Sinh chờ ở ngoài cửa.
Khoảng mười phút sau, anh hai Đường với chị dâu hai Đường cầm tờ giấy đi ra.
"Chúng ta đi kiểm tra những phần này trước."
Chị dâu hai Đường nói.
"Để em xem một chút."
Đường Văn Sinh nhận tờ đơn nhìn một lúc: "Đi theo em."
Hai người như hai con gà con đi theo gà mẹ già Đường Văn Sinh đi lên xuống bệnh viện, khi kiểm tra hoàn tất thì đã gần sáu giờ.
Một số xét nghiệm phải đến chiều hôm sau mới có kết quả nên bác sĩ bảo họ về nhà khách trước.
Trên đường đi, chị dâu hai Đường và anh hai Đường đều rất lo lắng.
"Hi vọng không có gì nghiêm trọng."
"Vâng, lúc kiểm tra em sợ lắm, hỏi cô ấy cũng không nói em bị gì, để mình đợi kết quả."
Nghe được anh trai và chị dâu đang lo lắng điều gì, Đường Văn Sinh vội vàng an ủi họ: "Hiếm khi lên thành phố, ăn tối xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi." "Cũng được." Chị dâu hai Đường xốc lại tinh thần: "Dù sao cũng đã đến rồi, chúng ta đi mua đồ đi.”
Anh hai Đường gật đầu.
Bữa tối ăn ở nhà khách, chị dâu hai Đường ăn không nhiều, anh hai Đường sợ cô ta đói, khi họ ra ngoài đi dạo anh ấy đã mua vài cái bánh đậu xanh vừa rẻ lại ngon.
Ở bên Phong Ánh Nguyệt vừa đi làm về, mẹ Đường đã nấu nước nóng, Phong Ánh Nguyệt tắm rửa rồi vào nhà bếp sưởi ấm.
Hôm nay họ đi ăn cưới của một nhà trong đội, bữa tối đã ăn bên đó, vì vậy khi về đến nhà tắm một cái lại ngồi ngay bên đống lửa.
Nguyên Đản tựa sát Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nó: "Mẹ nghe A Tráng nói, con với Xuyên Tử leo cây?"
"Con không leo, anh Xuyên Tử mới giỏi!"
Vẻ mặt Nguyên Đản tràn vẻ ngưỡng mộ: "Anh ấy nói sau này sẽ dẫn con đi bắt tổ chim!"
"Vậy cháu nên ăn nhiều một chút, cho mau cao thêm." Mẹ Đường cười nói.
Nguyên Đản gật đầu thật mạnh.
Đường Văn Tuệ dùng kẹp gắp than đẩy củi vào: "Cũng không biết mấy người anh hai giờ ra sao."
"Đúng rồi." Mẹ Đường khẽ thở dài: "Cả ngày hôm nay mẹ vẫn luôn nghĩ tới chuyện này."
"Con cháu tự có phúc của nó." Cha Đường giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai bà: "Nếu không thể sinh con được cũng không sao, nhận con nuôi hoặc là nhận một đứa trẻ về làm con cũng được."
"Nói thì nói vậy." Mẹ Đường trừng mắt liếc ông một cái: "Tôi chỉ sợ cơ thể có chuyện gì, cho nên…”
Sợ mắc bệnh.
"Được rồi." Cha Đường đáp.
"Con thấy anh hai, chị dâu hai sẽ không sao, họ làm việc vất vả như vậy, có ăn được uống được, nhất định sẽ không sao." Đường Văn Tuệ không muốn nghe những lời bi quan, vội vàng nói.
"Đúng đó, cha, mẹ, chúng ta ở nhà suy nghĩ lung tung, không bằng chờ mấy người chị dâu hai về rồi nói kỹ hơn."
Phong Ánh Nguyệt ôm Nguyên Đản trong lòng, xoa đầu nó nói.
Đêm nay dù là người ở quê nhà, hay là các người chị dâu hai Đường ở nhà khách, đều không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, ba người đến bệnh viện chờ.
Mãi cho đến buổi chiều, sau khi kết quả kiểm tra toàn bộ đã có, chị dâu hai Đường với anh hai Đường cầm giấy kiểm tra, mang vẻ mặt sắp đối mặt với cái c.h.ế.t đi tìm bác sĩ.
Đường Văn Sinh chờ ở bên ngoài cũng rất lo lắng.
Sau nửa giờ, anh hai Đường cùng chị dâu hai Đường đi ra với hai mắt đỏ hoe.
"Cuối cùng là anh không được chuyện kia, cho nên..."
Anh hai Đường lau nước mắt.
"Anh hai, anh đừng lo lắng, để em hỏi lại bác sĩ."
Đường Văn Sinh vỗ vai anh ấy, đi vào tìm bác sĩ.
Khi trở ra tâm trạng của anh cũng vô cùng phức tạp, nguyên nhân chính là t*ng trùng của anh hai yếu nên khó thụ thai.
Đó thực sự là một tin tốt, mặc dù cha Đường với mẹ Đường không nói gì nhưng họ vẫn muốn chia sẻ một phần phí sinh hoạt với hai người Phong Ánh Nguyệt.
Bây giờ có thể nhận được trợ cấp là một việc rất vui đối với mọi người.
Sau khi nhận giấy giới thiệu, ba người họ tiện thể theo xe bò đến nhà ga huyện bắt xe về nội thành.
Lần đầu tiên ngồi xe lâu như vậy, chị dâu hai Đường thấy hơi chóng mặt, khi họ ra khỏi nhà ga, Đường Văn Sinh đưa họ đi tìm một nhà khách ở lại trước, một phòng cho Đường Văn Sinh, một phòng cho vợ chồng anh hai Đường.
"Anh hai, anh chăm sóc cho chị dâu hai, em đi mua chút gì ăn."
"Ừ."
Anh hai Đường đồng ý, vừa định lấy tiền đưa thì Đường Văn Sinh đã quay người bỏ đi.
Khoảng mười phút sau, Đường Văn Sinh mang theo sáu cái màn thầu và sáu cái bánh bao trở về, anh hai Đường xin nước nóng của nhà khách, bây giờ mới uống được.
Khi họ ăn xong thì mới hơn ba giờ chiều.
"Chị dâu hai, chị ổn chứ?"
Đường Văn Sinh hỏi.
Chị dâu hai Đường gật đầu: "Không còn choáng nữa."
Thế nên ba người họ đến bệnh viện thành phố trên một chiếc ô tô nhỏ.
Sợ anh không quen, Phong Ánh Nguyệt còn cố ý hỏi đăng ký khoa nào, Đường Văn Sinh tìm được phụ khoa một cách chính xác, sau khi lấy được số, để hai người anh hai Đường xếp hàng.
Hôm nay không có nhiều người, chưa được nửa tiếng, hai người anh hai Đường đã đi vào.
Đường Văn Sinh chờ ở ngoài cửa.
Khoảng mười phút sau, anh hai Đường với chị dâu hai Đường cầm tờ giấy đi ra.
"Chúng ta đi kiểm tra những phần này trước."
Chị dâu hai Đường nói.
"Để em xem một chút."
Đường Văn Sinh nhận tờ đơn nhìn một lúc: "Đi theo em."
Hai người như hai con gà con đi theo gà mẹ già Đường Văn Sinh đi lên xuống bệnh viện, khi kiểm tra hoàn tất thì đã gần sáu giờ.
Một số xét nghiệm phải đến chiều hôm sau mới có kết quả nên bác sĩ bảo họ về nhà khách trước.
Trên đường đi, chị dâu hai Đường và anh hai Đường đều rất lo lắng.
"Hi vọng không có gì nghiêm trọng."
"Vâng, lúc kiểm tra em sợ lắm, hỏi cô ấy cũng không nói em bị gì, để mình đợi kết quả."
Nghe được anh trai và chị dâu đang lo lắng điều gì, Đường Văn Sinh vội vàng an ủi họ: "Hiếm khi lên thành phố, ăn tối xong chúng ta ra ngoài đi dạo đi." "Cũng được." Chị dâu hai Đường xốc lại tinh thần: "Dù sao cũng đã đến rồi, chúng ta đi mua đồ đi.”
Anh hai Đường gật đầu.
Bữa tối ăn ở nhà khách, chị dâu hai Đường ăn không nhiều, anh hai Đường sợ cô ta đói, khi họ ra ngoài đi dạo anh ấy đã mua vài cái bánh đậu xanh vừa rẻ lại ngon.
Ở bên Phong Ánh Nguyệt vừa đi làm về, mẹ Đường đã nấu nước nóng, Phong Ánh Nguyệt tắm rửa rồi vào nhà bếp sưởi ấm.
Hôm nay họ đi ăn cưới của một nhà trong đội, bữa tối đã ăn bên đó, vì vậy khi về đến nhà tắm một cái lại ngồi ngay bên đống lửa.
Nguyên Đản tựa sát Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nó: "Mẹ nghe A Tráng nói, con với Xuyên Tử leo cây?"
"Con không leo, anh Xuyên Tử mới giỏi!"
Vẻ mặt Nguyên Đản tràn vẻ ngưỡng mộ: "Anh ấy nói sau này sẽ dẫn con đi bắt tổ chim!"
"Vậy cháu nên ăn nhiều một chút, cho mau cao thêm." Mẹ Đường cười nói.
Nguyên Đản gật đầu thật mạnh.
Đường Văn Tuệ dùng kẹp gắp than đẩy củi vào: "Cũng không biết mấy người anh hai giờ ra sao."
"Đúng rồi." Mẹ Đường khẽ thở dài: "Cả ngày hôm nay mẹ vẫn luôn nghĩ tới chuyện này."
"Con cháu tự có phúc của nó." Cha Đường giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai bà: "Nếu không thể sinh con được cũng không sao, nhận con nuôi hoặc là nhận một đứa trẻ về làm con cũng được."
"Nói thì nói vậy." Mẹ Đường trừng mắt liếc ông một cái: "Tôi chỉ sợ cơ thể có chuyện gì, cho nên…”
Sợ mắc bệnh.
"Được rồi." Cha Đường đáp.
"Con thấy anh hai, chị dâu hai sẽ không sao, họ làm việc vất vả như vậy, có ăn được uống được, nhất định sẽ không sao." Đường Văn Tuệ không muốn nghe những lời bi quan, vội vàng nói.
"Đúng đó, cha, mẹ, chúng ta ở nhà suy nghĩ lung tung, không bằng chờ mấy người chị dâu hai về rồi nói kỹ hơn."
Phong Ánh Nguyệt ôm Nguyên Đản trong lòng, xoa đầu nó nói.
Đêm nay dù là người ở quê nhà, hay là các người chị dâu hai Đường ở nhà khách, đều không ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, ba người đến bệnh viện chờ.
Mãi cho đến buổi chiều, sau khi kết quả kiểm tra toàn bộ đã có, chị dâu hai Đường với anh hai Đường cầm giấy kiểm tra, mang vẻ mặt sắp đối mặt với cái c.h.ế.t đi tìm bác sĩ.
Đường Văn Sinh chờ ở bên ngoài cũng rất lo lắng.
Sau nửa giờ, anh hai Đường cùng chị dâu hai Đường đi ra với hai mắt đỏ hoe.
"Cuối cùng là anh không được chuyện kia, cho nên..."
Anh hai Đường lau nước mắt.
"Anh hai, anh đừng lo lắng, để em hỏi lại bác sĩ."
Đường Văn Sinh vỗ vai anh ấy, đi vào tìm bác sĩ.
Khi trở ra tâm trạng của anh cũng vô cùng phức tạp, nguyên nhân chính là t*ng trùng của anh hai yếu nên khó thụ thai.