Chương 293
Nhớ họ 2
"Ngày mai chúng ta sang sớm một chút." Khi Phong Ánh Nguyệt bước ra thì nói với Đường Văn Sinh về chuyện mâm cỗ ngày mai, bọn họ lại nhận được một đơn, đó là sau khi để lại địa chỉ liên lạc ở nhà họ Hoàng thì người ta tìm đến.
Giá cả vẫn giống như nhà họ Hoàng, thế nhưng lần này người ta tính toán số lượng khách không nhiều như nhà họ Hoàng, với lại người phụ bếp cũng ít hơn nên họ phải qua sớm để chuẩn bị đồ ăn.
"Được."
Đường Văn Sinh đổ nước bẩn đi, thêm nước sạch vào rồi tiếp tục giặt giày, phía sau bỗng vang lên tiếng loa phát thanh.
"Củi khô củi khô hai xu một bó."
Phong Ánh Nguyệt ngay lập tức về phòng để lấy tiền, Đường Văn Sinh xách cái gùi to trong đống đồ lộn xộn lên rồi khóa cửa sân rồi rời đi.
Lúc này người ở đầu ngõ bên kia không hề ít, trên lưng họ đều đang đeo gùi.
Một bó hai xu, một bó thì khoảng mười cân, toàn bộ đều là củi khô, nghe thì có vẻ lời đấy.
Thật ra trong nhà còn đến mấy chục cân củi nữa nhưng Phong Ánh Nguyệt đã gặp phải ở nhà rồi nên phải đi mua một chút.
"Dì Phong."
Sau khi Vĩnh Bình thấy bọn họ thì bèn nhích đến gần.
Phong Ánh Nguyệt cười sờ đầu thằng bé: "Sao hai ngày nay không sang chơi?"
"Ra ngoài chúc thọ với ông bà nội ạ." Vĩnh Bình nắm lấy tay của cô và Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh dẫn thằng bé xếp hàng mua củi khô, Phong Ánh Nguyệt đứng một bên nói chuyện với thím Bồ.
Bọn họ mang theo gùi to nên bỏ hơn một trăm cân củi cũng đủ, nhưng để cho chẵn tiền trả thì họ chỉ mua đúng một trăm cân thôi.
Đường Văn Sinh đeo gùi chứa củi trên lưng, ung dung đi phía trước, Phong Ánh Nguyệt nắm tay Vĩnh Bình đi ở phía sau.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh xếp đống củi thì Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng giặt giày cho thật sạch sẽ rồi đi rót một chén nước cho Vĩnh Bình uống.
Vĩnh Bình cầm chén, ngồi ở một bên rất ngoan.
Nhìn thằng bé, Phong Ánh Nguyệt lại nhớ đến Nguyên Đản.
Ra ngoài cũng được hơn hai tháng rồi, vẫn còn rất nhớ họ. Chờ đến bữa tối thì hai người nói rằng hết cuối tuần này bọn họ sẽ về huyện.
Cậu Lưu hơi bất ngờ: "Quay lại cũng chưa đến hai ngày, hai người ở lại cũng không được bao lâu."
"Cháu đã viết thư cho người bạn bên đội vận tải, nếu có thể đi nhờ xe của đội vận tải thì buổi tối thứ sáu bọn cháu sẽ đi."
Đường Văn Sinh nói.
"Có xe của đội vận tải, vậy thì nhanh hơn nhiều." Cậu Lưu gật đầu: "Có thể trở về xem thử, tuy rằng thằng nhóc còn nhỏ, nhưng cũng sẽ biết chuyện đấy."
Nói xong rồi lại nhớ đến đứa con của mình, cả lá thư mà Lưu Phân viết rất đơn giản, cô ấy nói rằng cô ấy rất ổn, chồng cũng khỏe mạnh, bọn họ bận bịu quá nên không có thời gian rảnh để qua thăm ông, mong ông chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Cậu Lưu vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Đến lúc đi ngủ, cậu Lưu cứ trằn trọc mãi chẳng yên giấc, cuối cùng lại ngồi dậy, con gái không về thì ông bèn qua xem thử vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh dậy thì phát hiện ở trên bàn của nhà trên có để một tờ giấy, cậu Lưu đã ghi lại vài câu ở trên đó.
Nói sơ sơ là qua nhà Lưu Phân xem thử, mấy ngày nữa sẽ trở lại.
Trước tiên Đường Văn Sinh đi tìm chú Lâm hỏi rằng cậu Lưu có xin phép chú ấy chưa, nhận được câu trả lời là chưa thì anh biết rằng cậu Lưu đã rất kích động nên quên hỏi.
Chú Lâm thở dài: "Ông Lưu ấy à, yên tâm đi, chú đi xin phép giúp ông ấy."
Đường Văn Sinh lại chẳng cách nào yên tâm được, dù sao không xin phép đã được coi là bỏ bê công việc rồi, hình phạt nhẹ thì là trừ tiền, hình phạt nặng rất có thể sẽ khiến cho ông ấy đi luôn.
Mà cậu Lưu đang ngồi trên xe đi sang thành phố bên cạnh, lúc này mới nhớ ra rằng mình quên xin phép.
"Chắc là không sao đâu."
Ông lẩm bẩm không chắc chắn lắm.
Thế nhưng rất nhanh đã không còn suy nghĩ về chuyện đó nữa, cho dù đám người ông Lâm không đáng tin thì cháu trai và cháu dâu vẫn đáng tin hơn.
Cứ tưởng rằng sẽ vài ngày nữa thì cậu Lưu mới về, thế mà chỉ mới chạng vạng hai ngày sau cậu Lưu đã quay lại.
Phong Ánh Nguyệt vội vàng đi nấu chút mì, bởi vì cơm làm không được nhiều lắm mà chỉ đủ cho hai người.
Thấy vẻ mặt của cậu Lưu không ổn, dáng vẻ trông cũng mệt mỏi nên hai người cũng không hỏi nhiều, nấu mì rồi đun nóng nước tắm, chờ sau khi cậu Lưu ngủ thì hai người họ mới quay về phòng.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Phong Ánh Nguyệt kéo chăn bọc lấy bả vai mình rồi nghiêng đầu hỏi.
"Ngày mai chúng ta sang sớm một chút." Khi Phong Ánh Nguyệt bước ra thì nói với Đường Văn Sinh về chuyện mâm cỗ ngày mai, bọn họ lại nhận được một đơn, đó là sau khi để lại địa chỉ liên lạc ở nhà họ Hoàng thì người ta tìm đến.
Giá cả vẫn giống như nhà họ Hoàng, thế nhưng lần này người ta tính toán số lượng khách không nhiều như nhà họ Hoàng, với lại người phụ bếp cũng ít hơn nên họ phải qua sớm để chuẩn bị đồ ăn.
"Được."
Đường Văn Sinh đổ nước bẩn đi, thêm nước sạch vào rồi tiếp tục giặt giày, phía sau bỗng vang lên tiếng loa phát thanh.
"Củi khô củi khô hai xu một bó."
Phong Ánh Nguyệt ngay lập tức về phòng để lấy tiền, Đường Văn Sinh xách cái gùi to trong đống đồ lộn xộn lên rồi khóa cửa sân rồi rời đi.
Lúc này người ở đầu ngõ bên kia không hề ít, trên lưng họ đều đang đeo gùi.
Một bó hai xu, một bó thì khoảng mười cân, toàn bộ đều là củi khô, nghe thì có vẻ lời đấy.
Thật ra trong nhà còn đến mấy chục cân củi nữa nhưng Phong Ánh Nguyệt đã gặp phải ở nhà rồi nên phải đi mua một chút.
"Dì Phong."
Sau khi Vĩnh Bình thấy bọn họ thì bèn nhích đến gần.
Phong Ánh Nguyệt cười sờ đầu thằng bé: "Sao hai ngày nay không sang chơi?"
"Ra ngoài chúc thọ với ông bà nội ạ." Vĩnh Bình nắm lấy tay của cô và Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh dẫn thằng bé xếp hàng mua củi khô, Phong Ánh Nguyệt đứng một bên nói chuyện với thím Bồ.
Bọn họ mang theo gùi to nên bỏ hơn một trăm cân củi cũng đủ, nhưng để cho chẵn tiền trả thì họ chỉ mua đúng một trăm cân thôi.
Đường Văn Sinh đeo gùi chứa củi trên lưng, ung dung đi phía trước, Phong Ánh Nguyệt nắm tay Vĩnh Bình đi ở phía sau.
Chờ đến khi Đường Văn Sinh xếp đống củi thì Phong Ánh Nguyệt nhanh chóng giặt giày cho thật sạch sẽ rồi đi rót một chén nước cho Vĩnh Bình uống.
Vĩnh Bình cầm chén, ngồi ở một bên rất ngoan.
Nhìn thằng bé, Phong Ánh Nguyệt lại nhớ đến Nguyên Đản.
Ra ngoài cũng được hơn hai tháng rồi, vẫn còn rất nhớ họ. Chờ đến bữa tối thì hai người nói rằng hết cuối tuần này bọn họ sẽ về huyện.
Cậu Lưu hơi bất ngờ: "Quay lại cũng chưa đến hai ngày, hai người ở lại cũng không được bao lâu."
"Cháu đã viết thư cho người bạn bên đội vận tải, nếu có thể đi nhờ xe của đội vận tải thì buổi tối thứ sáu bọn cháu sẽ đi."
Đường Văn Sinh nói.
"Có xe của đội vận tải, vậy thì nhanh hơn nhiều." Cậu Lưu gật đầu: "Có thể trở về xem thử, tuy rằng thằng nhóc còn nhỏ, nhưng cũng sẽ biết chuyện đấy."
Nói xong rồi lại nhớ đến đứa con của mình, cả lá thư mà Lưu Phân viết rất đơn giản, cô ấy nói rằng cô ấy rất ổn, chồng cũng khỏe mạnh, bọn họ bận bịu quá nên không có thời gian rảnh để qua thăm ông, mong ông chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Cậu Lưu vẫn cảm thấy hơi mất mát.
Đến lúc đi ngủ, cậu Lưu cứ trằn trọc mãi chẳng yên giấc, cuối cùng lại ngồi dậy, con gái không về thì ông bèn qua xem thử vậy.
Sáng sớm hôm sau, khi Phong Ánh Nguyệt tỉnh dậy thì phát hiện ở trên bàn của nhà trên có để một tờ giấy, cậu Lưu đã ghi lại vài câu ở trên đó.
Nói sơ sơ là qua nhà Lưu Phân xem thử, mấy ngày nữa sẽ trở lại.
Trước tiên Đường Văn Sinh đi tìm chú Lâm hỏi rằng cậu Lưu có xin phép chú ấy chưa, nhận được câu trả lời là chưa thì anh biết rằng cậu Lưu đã rất kích động nên quên hỏi.
Chú Lâm thở dài: "Ông Lưu ấy à, yên tâm đi, chú đi xin phép giúp ông ấy."
Đường Văn Sinh lại chẳng cách nào yên tâm được, dù sao không xin phép đã được coi là bỏ bê công việc rồi, hình phạt nhẹ thì là trừ tiền, hình phạt nặng rất có thể sẽ khiến cho ông ấy đi luôn.
Mà cậu Lưu đang ngồi trên xe đi sang thành phố bên cạnh, lúc này mới nhớ ra rằng mình quên xin phép.
"Chắc là không sao đâu."
Ông lẩm bẩm không chắc chắn lắm.
Thế nhưng rất nhanh đã không còn suy nghĩ về chuyện đó nữa, cho dù đám người ông Lâm không đáng tin thì cháu trai và cháu dâu vẫn đáng tin hơn.
Cứ tưởng rằng sẽ vài ngày nữa thì cậu Lưu mới về, thế mà chỉ mới chạng vạng hai ngày sau cậu Lưu đã quay lại.
Phong Ánh Nguyệt vội vàng đi nấu chút mì, bởi vì cơm làm không được nhiều lắm mà chỉ đủ cho hai người.
Thấy vẻ mặt của cậu Lưu không ổn, dáng vẻ trông cũng mệt mỏi nên hai người cũng không hỏi nhiều, nấu mì rồi đun nóng nước tắm, chờ sau khi cậu Lưu ngủ thì hai người họ mới quay về phòng.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Phong Ánh Nguyệt kéo chăn bọc lấy bả vai mình rồi nghiêng đầu hỏi.