Chương 303
Đường Văn Tuệ đính hôn 1
Yêu Muội nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhỏ giọng gọi một tiếng, Phong Ánh Nguyệt lấy bánh táo mua từ thành phố về, chia cho con bé ăn, rất nhanh Yêu Muội liền dính lấy cô không đi nữa.
A Tráng và Nguyên Đản cầm lấy bánh táo của họ đi ra cửa, biết Xuyên Tử còn có hai nhóc con đang ở gần đó, Đường Văn Sinh còn cho Nguyên Đản nhiều hơn vài miếng, để nó chia cho bọn Xuyên Tử ăn.
Xuyên Tử đã hiểu chuyện rồi, biết mẹ của mình không phải mẹ kế, cộng thêm sau này lại có thêm một em gái, ở nhà còn có thể giúp đỡ làm việc một chút.
“Vốn dĩ muốn đưa đi học nhưng ông nội cậu bé không đồng ý, nói thằng nhóc choai choai có thể giúp đỡ kiếm tiền trong nhà rồi, nhất quyết không trả tiền, không cho đi.”
Nói đến việc Xuyên Tử đi học, mẹ Đường liền lắc đầu theo.
“Xuyên Tử lớn hơn một tuổi so với A Tráng đấy.” Bác cả gái cũng lắc đầu theo: “Chỉ có điều ông nội nhà họ quyết định, cũng không còn cách nào khác.”
Gia chủ của cả nhà không đưa tiền, con dâu có thể lấy sao?
Lại nói đến trong đội sản xuất, Nguyên Đản là nhỏ tuổi nhất nhưng lại đến trường sớm nhất, mặc dù là nhà trẻ nhưng nó cũng học không ít.
Nhớ tới chuyện vẽ tranh, Phong Ánh Nguyệt nói với Đường Văn Sinh một tiếng rồi liền đi ra ngoài.
Vừa ra cửa sân, đã nhìn thấy Nguyên Đản và A Tráng nhảy nhót từ ngã rẽ trở về, Phong Ánh Nguyệt vẫy tay với Nguyên Đản, Nguyên Đản nói một tiếng với A Tráng rồi chạy về.
“Mẹ.”
Nguyên Đản cọ đến bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, tràn đầy ỷ lại.
“Nguyên Đản, con có muốn học vẽ tranh không?”
“Vẽ tranh?”
“Đúng vậy, không phải con với Vĩnh Bình thích vẽ hình ảnh sao? Có phát hiện ra hai tháng này bức tranh của thằng bé càng ngày càng đẹp không?”
“Có.” Nguyên Đản gật đầu: “Anh Vĩnh Bình rất giỏi.”
“Vậy con có muốn học không?”
Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ ngày càng lớn này hỏi.
Nguyên Đản suy nghĩ cẩn thận một chút, khi A Tráng đi đến trước mặt bọn họ, mới nói với Phong Ánh Nguyệt: “Con không muốn học vẽ tranh, con thích đếm, sau này con còn muốn làm bác sĩ nữa.” Phong Ánh Nguyệt sờ sờ đầu của nó: “Được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tiếp đó lại sờ cái đầu trọc nhỏ của A Tráng một cái: “Sao cháu lại cạo trọc đầu thế?”
Nguyên Đản nhếch miệng cười một tiếng, mặt của A Tráng đỏ lên.
“Anh A Tráng bị ngã sau gáy, đổ máu, ông nội lớn bảo cạo trọc đấy.”
Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt bảo A Tráng xoay người sang chỗ khác, nhìn nhìn phía sau gáy của thằng bé, thật đúng là phát hiện ra một vết nhỏ màu trắng: "Ôi chao, nhìn hơi nghiêm trọng, sao ngã vậy?"
A Tráng thật thà nói: "Lúc tan học ham chơi, trời sắp tối rồi cũng chưa tới đội sản xuất của chúng ta, cháu sợ cha mẹ bọn họ lo lắng nên cố sức mà chạy, sau đó vấp phải tảng đá, ngã xuống sườn núi, nếu không phải cha cháu tới tìm cháu đúng lúc nhìn thấy, có thể cháu sẽ bị thương nặng hơn.”
“Sau khi đầu của anh A Tráng khỏe lại, còn bị bác cả đánh đấy.” Nguyên Đản chậc một tiếng, khoa tay múa chân một cái: “Cây gậy to như vậy, đánh anh A Tráng đến nỗi ngày hôm sau cũng không thể dậy nổi.”
Lúc A Tráng bị đánh, đúng lúc Nguyên Đản nghỉ định kỳ về nhà, cho nên biết rất rõ.
Mà anh họ cả cũng nghĩ thằng nhóc này nghỉ định kỳ không đến trường học, cho nên mới tính sổ.
“Không nói nữa không nói nữa.” A Tráng cảm thấy mất mặt muốn chết, che miệng Nguyên Đản không cho nó nói, hai người ở cửa sân nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Rất nhanh Đường Văn Sinh lại dắt Yêu Muội ra tìm bọn họ: "Thấy em đi rồi, cứ nhìn ra bên ngoài suốt thôi.”
“Đến đây, thím ba ôm một cái.” Phong Ánh Nguyệt vươn tay về phía Yêu Muội, Yêu Muội buông tay đang dắt Đường Văn Sinh, xiêu xiêu vẹo vẹo vọt tới trước mặt Phong Ánh Nguyệt, vươn bàn tay nhỏ ngắn ôm lấy Phong Ánh Nguyệt.
Trên người đứa bé sạch sẽ thơm tho, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất tốt, trên người còn mang theo một mùi sữa, Phong Ánh Nguyệt ôm Yêu Muội hít hít em bé: “Thật nghe lời.”
Đường Văn Sinh cười nhìn cô, Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên liền đối mắt với anh: “Nhìn cái gì?”
"Anh đang nghĩ nếu chúng ta có một đứa con gái, vậy sẽ xinh biết bao nhiêu.”
Mặt Phong Ánh Nguyệt đỏ lên, về chuyện con cái, Đường Văn Sinh và cha mẹ chồng cũng không ép cô, lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, mẹ chồng còn cố ý tìm cô nói chuyện, đại học quan trọng, con cái từ từ sẽ đến không cần sốt ruột.
“Hy vọng lớn lên giống em, chiều cao giống anh.”
Đường Văn Sinh nghe vậy tưởng tượng một chút, con gái có khuôn mặt xinh đẹp của Phong Ánh Nguyệt, lại có chiều cao như mình...
Thấy anh khẽ nhíu mày, Phong Ánh Nguyệt liền biết anh đang suy nghĩ cái gì: “Chuyện vẫn chưa có bóng dáng đâu, bây giờ anh nghĩ ngợi lung tung làm gì.”
“Cũng đúng.”
Đường Văn Sinh cười khẽ, cùng cô mang theo Yêu Muội và bọn Nguyên Đản đi lòng vòng ở xung quanh.
Yêu Muội nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhỏ giọng gọi một tiếng, Phong Ánh Nguyệt lấy bánh táo mua từ thành phố về, chia cho con bé ăn, rất nhanh Yêu Muội liền dính lấy cô không đi nữa.
A Tráng và Nguyên Đản cầm lấy bánh táo của họ đi ra cửa, biết Xuyên Tử còn có hai nhóc con đang ở gần đó, Đường Văn Sinh còn cho Nguyên Đản nhiều hơn vài miếng, để nó chia cho bọn Xuyên Tử ăn.
Xuyên Tử đã hiểu chuyện rồi, biết mẹ của mình không phải mẹ kế, cộng thêm sau này lại có thêm một em gái, ở nhà còn có thể giúp đỡ làm việc một chút.
“Vốn dĩ muốn đưa đi học nhưng ông nội cậu bé không đồng ý, nói thằng nhóc choai choai có thể giúp đỡ kiếm tiền trong nhà rồi, nhất quyết không trả tiền, không cho đi.”
Nói đến việc Xuyên Tử đi học, mẹ Đường liền lắc đầu theo.
“Xuyên Tử lớn hơn một tuổi so với A Tráng đấy.” Bác cả gái cũng lắc đầu theo: “Chỉ có điều ông nội nhà họ quyết định, cũng không còn cách nào khác.”
Gia chủ của cả nhà không đưa tiền, con dâu có thể lấy sao?
Lại nói đến trong đội sản xuất, Nguyên Đản là nhỏ tuổi nhất nhưng lại đến trường sớm nhất, mặc dù là nhà trẻ nhưng nó cũng học không ít.
Nhớ tới chuyện vẽ tranh, Phong Ánh Nguyệt nói với Đường Văn Sinh một tiếng rồi liền đi ra ngoài.
Vừa ra cửa sân, đã nhìn thấy Nguyên Đản và A Tráng nhảy nhót từ ngã rẽ trở về, Phong Ánh Nguyệt vẫy tay với Nguyên Đản, Nguyên Đản nói một tiếng với A Tráng rồi chạy về.
“Mẹ.”
Nguyên Đản cọ đến bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, tràn đầy ỷ lại.
“Nguyên Đản, con có muốn học vẽ tranh không?”
“Vẽ tranh?”
“Đúng vậy, không phải con với Vĩnh Bình thích vẽ hình ảnh sao? Có phát hiện ra hai tháng này bức tranh của thằng bé càng ngày càng đẹp không?”
“Có.” Nguyên Đản gật đầu: “Anh Vĩnh Bình rất giỏi.”
“Vậy con có muốn học không?”
Phong Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ ngày càng lớn này hỏi.
Nguyên Đản suy nghĩ cẩn thận một chút, khi A Tráng đi đến trước mặt bọn họ, mới nói với Phong Ánh Nguyệt: “Con không muốn học vẽ tranh, con thích đếm, sau này con còn muốn làm bác sĩ nữa.” Phong Ánh Nguyệt sờ sờ đầu của nó: “Được.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tiếp đó lại sờ cái đầu trọc nhỏ của A Tráng một cái: “Sao cháu lại cạo trọc đầu thế?”
Nguyên Đản nhếch miệng cười một tiếng, mặt của A Tráng đỏ lên.
“Anh A Tráng bị ngã sau gáy, đổ máu, ông nội lớn bảo cạo trọc đấy.”
Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt bảo A Tráng xoay người sang chỗ khác, nhìn nhìn phía sau gáy của thằng bé, thật đúng là phát hiện ra một vết nhỏ màu trắng: "Ôi chao, nhìn hơi nghiêm trọng, sao ngã vậy?"
A Tráng thật thà nói: "Lúc tan học ham chơi, trời sắp tối rồi cũng chưa tới đội sản xuất của chúng ta, cháu sợ cha mẹ bọn họ lo lắng nên cố sức mà chạy, sau đó vấp phải tảng đá, ngã xuống sườn núi, nếu không phải cha cháu tới tìm cháu đúng lúc nhìn thấy, có thể cháu sẽ bị thương nặng hơn.”
“Sau khi đầu của anh A Tráng khỏe lại, còn bị bác cả đánh đấy.” Nguyên Đản chậc một tiếng, khoa tay múa chân một cái: “Cây gậy to như vậy, đánh anh A Tráng đến nỗi ngày hôm sau cũng không thể dậy nổi.”
Lúc A Tráng bị đánh, đúng lúc Nguyên Đản nghỉ định kỳ về nhà, cho nên biết rất rõ.
Mà anh họ cả cũng nghĩ thằng nhóc này nghỉ định kỳ không đến trường học, cho nên mới tính sổ.
“Không nói nữa không nói nữa.” A Tráng cảm thấy mất mặt muốn chết, che miệng Nguyên Đản không cho nó nói, hai người ở cửa sân nhỏ vui đùa ầm ĩ.
Rất nhanh Đường Văn Sinh lại dắt Yêu Muội ra tìm bọn họ: "Thấy em đi rồi, cứ nhìn ra bên ngoài suốt thôi.”
“Đến đây, thím ba ôm một cái.” Phong Ánh Nguyệt vươn tay về phía Yêu Muội, Yêu Muội buông tay đang dắt Đường Văn Sinh, xiêu xiêu vẹo vẹo vọt tới trước mặt Phong Ánh Nguyệt, vươn bàn tay nhỏ ngắn ôm lấy Phong Ánh Nguyệt.
Trên người đứa bé sạch sẽ thơm tho, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất tốt, trên người còn mang theo một mùi sữa, Phong Ánh Nguyệt ôm Yêu Muội hít hít em bé: “Thật nghe lời.”
Đường Văn Sinh cười nhìn cô, Phong Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên liền đối mắt với anh: “Nhìn cái gì?”
"Anh đang nghĩ nếu chúng ta có một đứa con gái, vậy sẽ xinh biết bao nhiêu.”
Mặt Phong Ánh Nguyệt đỏ lên, về chuyện con cái, Đường Văn Sinh và cha mẹ chồng cũng không ép cô, lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển, mẹ chồng còn cố ý tìm cô nói chuyện, đại học quan trọng, con cái từ từ sẽ đến không cần sốt ruột.
“Hy vọng lớn lên giống em, chiều cao giống anh.”
Đường Văn Sinh nghe vậy tưởng tượng một chút, con gái có khuôn mặt xinh đẹp của Phong Ánh Nguyệt, lại có chiều cao như mình...
Thấy anh khẽ nhíu mày, Phong Ánh Nguyệt liền biết anh đang suy nghĩ cái gì: “Chuyện vẫn chưa có bóng dáng đâu, bây giờ anh nghĩ ngợi lung tung làm gì.”
“Cũng đúng.”
Đường Văn Sinh cười khẽ, cùng cô mang theo Yêu Muội và bọn Nguyên Đản đi lòng vòng ở xung quanh.