Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 309

Bồ Vũ 4

Con gái lớn nhà họ Bồ chào hỏi bọn họ: "Em đã nghe mẹ nhắc về anh chị."

"Em muốn vào nhà ngồi chút không?"

Phong Ánh Nguyệt cũng cười đáp.

"Vâng."

Đối phương gật đầu.

Thế là chiều hôm đó, cô gái dắt em mình qua chơi thật.

Cô ấy là Bồ Vũ, em gái là Bồ Hà.

Trông Bồ Vũ gầy hơn Bồ Hà rất nhiều, tay cũng thô ráp. Dù sao thì cô ấy cũng đã xuống quê nhiều năm.

Trước khi quay về đây, cô ấy đã đi xem mắt thành công một lần, cũng muốn sớm lập gia đình với người ta nên năm nay cố gắng hết sức thi vào đại học.

"Lần trước em quay về thì hai người đang đi tham gia thi đấu nên không gặp được. Cuối cùng giờ cũng được gặp hai người rồi."

Bồ Vũ cười nói.

"Khoảng thời gian đó, anh chị bận thi nên muốn ôn nhiều một chút." Phong Ánh Nguyệt trò chuyện rôm rả với đối phương.

Chuyện giữa Bồ Vũ và anh cả Lâm là do Bồ Vũ tự buông tay. Một mình cô ấy kiên trì suốt nhiều năm nhưng cuối cùng vẫn thua dưới sự lạnh lùng của anh cả Lâm.

Sau này cô ấy sẽ sống vì mình.

Không còn là cô gái suốt ngày lẽo đẽo theo sau lưng anh cả Lâm nữa.

Thím Lâm vẫn rất thích Bồ Vũ như cũ nên cũng vui vẻ vì cô ấy có đối tượng: "Thằng nhóc thối tha kia không có phúc, một cô gái tốt như vậy mà cứ làm như mắt mù không nhìn thấy. Sau này sẽ hối hận cho mà xem."

Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua. Chớp mắt một cái đã đến năm 1980.

Nguyên Đản và Vĩnh Bình đã vào học lớp hai tiểu học rồi. Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh cũng học lên năm ba.

Đối với Phong Ánh Nguyệt thì chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp nhưng Đường Văn Sinh thì còn hơn một năm.

Phong Ánh Nguyệt đang dọn dẹp phòng sách nhỏ phía Đông. Vừa đến kỳ nghỉ đông nên hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau muốn đón Nguyên Đản và mẹ Đường lên đây chơi mấy ngày rồi cùng nhau về nhà ăn Tết.

Đường Văn Sinh ra nhà ga đón người rồi. Phong Ánh Nguyệt dọn dẹp giường chiếu trong phòng sách nhỏ cho gọn gàng rồi lại chuyển bếp lò vào hong khô quần áo.

Cậu Lưu biết hôm nay mẹ Đường và Nguyên Đản tới nên đã cố ý đi mua thức ăn. Lúc ông ấy quay về cũng là lúc Phong Ánh Nguyệt vừa hong khô hết quần áo, đang nhồi mì.

"Cậu, sao cậu mua nhiều đồ ăn vậy?" Ở đây hơn ba năm rồi nên Phong Ánh Nguyệt và cậu Lưu đã rất thân với nhau.

Mấy năm nay con gái cậu Lưu cũng chẳng về lần nào, thư từ cũng rất ít. Cứ đến tết là bọn họ lại về quê nên khoảng thời gian nghỉ tết cậu Lưu đã được đứa cháu ngoại Liêu Thiên Cường đón qua bên kia.

"Chút này có là gì đâu. Cậu còn sợ không đủ đây này."

Cậu Lưu lấy thịt cá và trứng gà trong giỏ ra: "Để cậu đi mua thêm một ít bột mì nữa."

"Không cần đâu cậu. Văn Sinh mới mua thêm mười cân, còn chưa kịp dùng nữa ạ. Nếu cậu đang rảnh thì giúp cháu nổi lửa bếp lớn bên ngoài với. Lát nữa cháu muốn hầm xương."

Phong Ánh Nguyệt kiếm chuyện cho ông ấy làm.

Cậu Lâm lập tức vui vẻ đi làm việc.

Sau khi xuống xe, mẹ Đường và Nguyên Đản đứng chờ ngay trước cửa. Đây là lần đầu tiên bà ấy và Nguyên Đản đi xa nên tối qua cả hai đều ngủ không yên giấc.

Năm nay Nguyên Đản tám tuổi rồi, đã cao đến vai mẹ Đường, tính cách cũng càng ngày càng chững chạc. Nó nhìn xung quanh một lần rồi dặn mẹ Đường ở yên đây chờ, còn mình thì đi ra xe bán hàng rong bên cạnh mua một bát canh thịt dê nóng hổi, bưng tới cho mẹ Đường uống làm ấm người.

Bây giờ việc kinh doanh bán lẻ đã dần dần phát triển rồi nên ở đâu cũng thấy mấy nhà buôn bán lẻ thức ăn.

Mẹ Đường húp nửa bát canh rồi còn lại cho Nguyên Đản húp. Nguyên Đản cười nói: "Bà cứ ăn đi ạ. Sau khi về cháu lại mua nữa."

"Thật à?"

"Thật mà bà."

Vậy nên mẹ Đường bèn húp hết bát canh.

Nguyên Đản cầm bát đi trả rồi không quay lại ngay mà đứng trong tiệm một hồi rồi mới chạy về bên người mẹ Đường. Vừa lúc này Đường Văn Sinh cũng tìm được bọn họ.

"Cha!"

Nguyên Đản vẫy vẫy anh.

Đường Văn Sinh tiến lên nhận đồ đạc trong tay bọn họ rồi đưa cả hai lên ngồi xe buýt. Thấy mẹ Đường ủ rũ ỉu xìu, anh biết ngay mẹ mình say xe.

"Trên đường đi không xảy ra chuyện gì chứ?"

Anh hỏi.

Nguyên Đản nhỏ giọng trả lời: "Gặp móc túi một lần vào lúc xuống tàu ạ. Chỉ là người bị móc không phải bọn con mà là người khác. Bà nội bị dọa cho hoảng lên."

Đường Văn Sinh gật đầu, thấy nó lại cao hơn một chút bèn xoa xoa cái đầu nhỏ kia: "Cao hơn rồi.”

Nguyên Đản toét miệng cười một cái: "Con đã cao hơn anh A Tráng nửa cái đầu rồi đấy."

Đúng là vóc dáng A Tráng không được cao như Nguyên Đản.