Chương 93
“Đúng, ta đang tính toán như vậy, chúng ta có tiền đương nhiên phải trả hết sạch nợ.”
“……”
Lê Tường cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng mới mở miệng khuyên nhủ: “Phụ thân, bằng không chúng ta cứ kéo dài thêm ba tháng nữa đi. Nếu một lần trả hết cho người ta, sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đương nhiên với đám Cừu thúc, ngươi có thể lén lút trả hết cho họ được, nhưng những người không thân quen khác thì không nên.”
Nghe xong những lời của nữ nhi, Lê Giang ngây người một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn cũng không ngốc, chỉ do hy vọng trả được nợ làm mụ mị đầu óc nên không suy xét kỹ càng.
“Đúng là đạo lý đó, không nên để tiền tài hấp dẫn ánh mắt người khác. Trong mắt người bên ngoài, nhà chúng ta mới bắt đầu buôn bán chưa được hai ngày đâu.”
Nói đến chuyện mua bán……
“Tương Nhi, hôm nay nhà chúng ta và trà lâu kia ký kết khế ước, ngày sau không được bán bánh bao ở trong thành, vậy về sau chẳng lẽ chúng ta lại tới trấn trên bán sao?”
“À không, bán ở trấn trên đâu có kiếm được tiền. Chúng ta vẫn vào trong thành bán, nhưng không phải bán bánh bao, chúng ta sẽ bán sủi cảo. Chẳng qua sủi cảo không tiện đựng vào trong rổ mang đi bán. Ta đang tính thuê một quầy hàng, hoặc thuê một cửa hiệu mặt tiền……”
Nói xong, Lê Tường ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt phụ thân, thấy hắn không có ý tứ phản đối, nàng mới tiếp tục nói: “Sau khi làm xong sủi cảo cần chấm nước sốt, hoặc thêm canh, vì vậy cần có bàn ghế chén đũa. Nói như vậy, muốn bán sủi cảo, điều kiện đơn giản nhất là thuê quầy hàng, đương nhiên điều kiện tốt nhất là thuê được cửa hiệu mặt tiền.”
Thuê một cái quầy hàng tuy rẻ hơn nhưng chỉ cần trời mưa sẽ có ảnh hưởng. Thuê một cửa hiệu mặt tiền, tuy đắt một chút nhưng nắng chẳng đến mặt, mưa chẳng đến đầu.
Cũng vì vậy, nàng càng có khuynh hướng muốn thuê cửa hiệu mặt tiền hơn, nhưng không biết giá cả thuê cửa hiệu mặt tiền ở trong thành là bao nhiêu ……
Lê Giang chưa đồng ý ngay. Hắn đang mải cân nhắc về đề nghị này của nữ nhi. Tuy sủi cảo ăn rất ngon, nhưng một cửa hiệu mặt tiền ở trong thành, chỉ cần nghĩ tới đã biết giá cả rất đắt đỏ.
Chẳng qua, trong chuyện này dù hắn có nghĩ nát óc cũng chẳng giải quyết được điều gì, vẫn cần chờ tới ngày mai đi hỏi tận nơi rồi lại tính.
Sau đó, đôi phụ thân nữ nhi rất ăn ý không đề cập tới chuyện cửa hiệu mặt tiền nữa.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là thời điểm trời còn chưa sáng, Lê Tường đã thức dậy rời khỏi giường. Khi sắp ngủ, nàng mới nhớ ra sáng hôm nay mình vừa nhận lời với tiểu ca kia, ngày hôm sau sẽ ra bán bánh bao sớm.
Tuy đã ký khế ước với trà lâu, gia đình nàng không được bán bánh bao trong thành, nhưng nàng mang bánh bao đi tặng người khác cơ mà, đâu có trái với khế ước.
Người ta đã quan tâm tới việc buôn bán của nàng như vậy, nàng cũng nên đáp lại. Không cần biết hôm nay hắn có ra hay không, Lê Tường vẫn cảm thấy nàng nên giữ chữ tín một chút, cũng tiện thể thông báo cho hắn chuyện từ nay về sau, bánh bao sẽ chuyển giao cho trà lâu buôn bán, để hắn đừng chờ mong bánh bao nhà mình nữa.
Cho nên tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã lấy rượu làm men bột nở, lúc này hoà vào bột mì coi như vừa vặn.
Nàng vừa thắp đèn được khoảng một nén nhang, đã nghe được tiếng động phát ra từ phòng biểu tỷ, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy biểu tỷ đi ra.
“Biểu muội, cần ta hỗ trợ chuyện gì không?”
“Có nha, biểu tỷ ngươi tới giúp ta nhào bột đi.”
Lê Tường đã có ý muốn bồi dưỡng tay nghề làm thức ăn Quan Thúy Nhi, vì vậy nàng dứt khoát giao chuyện nhồi bột cho nàng ấy, còn nàng ở bên cạnh vừa cầm đèn vừa hướng dẫn.
Nói về quá trình nhào bột, kỳ thật, chỉ cần nắm giữ được phương pháp, về sau sẽ rất dễ dàng bắt tay vào công việc, còn công đoạn nhồi bột phía sau, thuần tuý chỉ dựa vào sức lực.
“……”
Lê Tường cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng mới mở miệng khuyên nhủ: “Phụ thân, bằng không chúng ta cứ kéo dài thêm ba tháng nữa đi. Nếu một lần trả hết cho người ta, sẽ hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Đương nhiên với đám Cừu thúc, ngươi có thể lén lút trả hết cho họ được, nhưng những người không thân quen khác thì không nên.”
Nghe xong những lời của nữ nhi, Lê Giang ngây người một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Hắn cũng không ngốc, chỉ do hy vọng trả được nợ làm mụ mị đầu óc nên không suy xét kỹ càng.
“Đúng là đạo lý đó, không nên để tiền tài hấp dẫn ánh mắt người khác. Trong mắt người bên ngoài, nhà chúng ta mới bắt đầu buôn bán chưa được hai ngày đâu.”
Nói đến chuyện mua bán……
“Tương Nhi, hôm nay nhà chúng ta và trà lâu kia ký kết khế ước, ngày sau không được bán bánh bao ở trong thành, vậy về sau chẳng lẽ chúng ta lại tới trấn trên bán sao?”
“À không, bán ở trấn trên đâu có kiếm được tiền. Chúng ta vẫn vào trong thành bán, nhưng không phải bán bánh bao, chúng ta sẽ bán sủi cảo. Chẳng qua sủi cảo không tiện đựng vào trong rổ mang đi bán. Ta đang tính thuê một quầy hàng, hoặc thuê một cửa hiệu mặt tiền……”
Nói xong, Lê Tường ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt phụ thân, thấy hắn không có ý tứ phản đối, nàng mới tiếp tục nói: “Sau khi làm xong sủi cảo cần chấm nước sốt, hoặc thêm canh, vì vậy cần có bàn ghế chén đũa. Nói như vậy, muốn bán sủi cảo, điều kiện đơn giản nhất là thuê quầy hàng, đương nhiên điều kiện tốt nhất là thuê được cửa hiệu mặt tiền.”
Thuê một cái quầy hàng tuy rẻ hơn nhưng chỉ cần trời mưa sẽ có ảnh hưởng. Thuê một cửa hiệu mặt tiền, tuy đắt một chút nhưng nắng chẳng đến mặt, mưa chẳng đến đầu.
Cũng vì vậy, nàng càng có khuynh hướng muốn thuê cửa hiệu mặt tiền hơn, nhưng không biết giá cả thuê cửa hiệu mặt tiền ở trong thành là bao nhiêu ……
Lê Giang chưa đồng ý ngay. Hắn đang mải cân nhắc về đề nghị này của nữ nhi. Tuy sủi cảo ăn rất ngon, nhưng một cửa hiệu mặt tiền ở trong thành, chỉ cần nghĩ tới đã biết giá cả rất đắt đỏ.
Chẳng qua, trong chuyện này dù hắn có nghĩ nát óc cũng chẳng giải quyết được điều gì, vẫn cần chờ tới ngày mai đi hỏi tận nơi rồi lại tính.
Sau đó, đôi phụ thân nữ nhi rất ăn ý không đề cập tới chuyện cửa hiệu mặt tiền nữa.
Sáng sớm hôm sau, vẫn là thời điểm trời còn chưa sáng, Lê Tường đã thức dậy rời khỏi giường. Khi sắp ngủ, nàng mới nhớ ra sáng hôm nay mình vừa nhận lời với tiểu ca kia, ngày hôm sau sẽ ra bán bánh bao sớm.
Tuy đã ký khế ước với trà lâu, gia đình nàng không được bán bánh bao trong thành, nhưng nàng mang bánh bao đi tặng người khác cơ mà, đâu có trái với khế ước.
Người ta đã quan tâm tới việc buôn bán của nàng như vậy, nàng cũng nên đáp lại. Không cần biết hôm nay hắn có ra hay không, Lê Tường vẫn cảm thấy nàng nên giữ chữ tín một chút, cũng tiện thể thông báo cho hắn chuyện từ nay về sau, bánh bao sẽ chuyển giao cho trà lâu buôn bán, để hắn đừng chờ mong bánh bao nhà mình nữa.
Cho nên tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng đã lấy rượu làm men bột nở, lúc này hoà vào bột mì coi như vừa vặn.
Nàng vừa thắp đèn được khoảng một nén nhang, đã nghe được tiếng động phát ra từ phòng biểu tỷ, quả nhiên chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy biểu tỷ đi ra.
“Biểu muội, cần ta hỗ trợ chuyện gì không?”
“Có nha, biểu tỷ ngươi tới giúp ta nhào bột đi.”
Lê Tường đã có ý muốn bồi dưỡng tay nghề làm thức ăn Quan Thúy Nhi, vì vậy nàng dứt khoát giao chuyện nhồi bột cho nàng ấy, còn nàng ở bên cạnh vừa cầm đèn vừa hướng dẫn.
Nói về quá trình nhào bột, kỳ thật, chỉ cần nắm giữ được phương pháp, về sau sẽ rất dễ dàng bắt tay vào công việc, còn công đoạn nhồi bột phía sau, thuần tuý chỉ dựa vào sức lực.