Chương 191
Theo điều tra của Vương Thăng, Trâu Toàn là một thương nhân khéo nịnh.
Thương nhân khắp nơi mặc dù phần lớn đều như thế, nhưng không có người nào sẽ biết được bản thân mình rất có thể sẽ liên lụy vào một vụ án mạng, nên trong quá khứ lúc còn có thể đã biểu hiện không tệ.
Trước sau như một, nịnh nọt người khác, mặt ngoài bối rối, cái này không bình thường.
Hoàng đế khép lại tấu chương, nói: "Từ khanh cũng biết, trẫm hôm qua lại phải phái người ra cung mua điểm tâm của quán này."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, nhíu mày lại.
"Không khéo tên Tiểu Toàn Tử sau khi xuất cung đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, nên đi chậm gần nửa canh giờ." Hoàng đế lại nói: "Tiểu Toàn Tử không mua được loại lần trước, nên đổi quán khác, sau khi hồi cung liền thỉnh tội với trẫm."
"Mà trẫm bảo Tiểu Toàn Tử mua bánh ngọt giống hệt với bánh Đặng thị ăn trong bản tấu của ngươi."
Hoàng đế không nói cho Từ Nguyệt Gia việc này còn không cẩn thận bị Hoàng hậu biết, nếu không phải bởi vì y là Hoàng đế, nói không chừng cũng phải chịu phạt.
Từ Nguyệt Gia hiểu, nói: "Vi thần chắc chắn sẽ điều tra rõ vụ án này."
Nói thật, Hoàng đế cũng có chút kinh hãi, Hoàng hậu nói đúng, thật đúng là không thể quá nuông chiêu Trường Nhạc.
Ngày sau vẫn nên ăn đồ ngự thiện phòng làm, y còn không tin, điểm tâm trong cung sẽ không sánh bằng những thứ bên ngoài cung bán kia.
Nghĩ vậy, y lại nói: "Về phần Tiết gia... ngươi làm đúng, trừ tram và ngươi còn có Vương Thăng, tạm thời không cần để cho người thứ tư biết."
Dù sao sự tình liên quan đến danh dự của một nữ tử khuê các.
Từ Nguyệt Gia: "Vi thần tuân chỉ."
"Đúng rồi." Hoàng đế lại nghĩ tới một chuyện: "Nghe nói Hứa, Hứa Mục Chi, là bị phu nhân nhà ngươi bắt được?"
Việc này không ít bộ khoái phủ nha đều nhìn thấy, khẳng định không giấu được.
Chỉ có thể thừa nhận.
Từ Nguyệt Gia nói: "Vâng."
Hoàng đế không biết tình hình cụ thể, cười nói: "Lâm nguy không sợ, không tệ."
Y nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, chế nhạo một câu: "Khó trách lúc trước tram muốn ban hôn cho nàng ấy, nàng ấy lại không đồng ý, hoá ra là đã sớm có người trong lòng."
Chuyện của Quốc Công phủ, Hoàng đế cũng biết.
Cũng chính bởi vì như vậy, Hoàng đế mới muốn ban hôn cho Từ Nguyệt Gia, y đều lặng lẽ cẩn trọng chọn người, trưởng nữ của huynh trưởng Hoàng hậu, tài mạo song toàn.
Chưa từng nghĩ Từ Nguyệt Gia sẽ từ chối. Hoàng đế cũng không nhất định phải làm hồng nương cho thần tử.
Từ Nguyệt Gia không muốn, hắn cũng chưa từng cưỡng cầu, chỉ là Thái tử dân dần trưởng thành, tương lai bên người không có thần tử đáng tin nên làm thế nào cho phải.
Vì sao Từ gia kết thân với Ôn gia, Hoàng đế tự nghe ngóng được.
Có thể làm cho Từ Nguyệt Gia chủ động cầu hôn, không thể nào là kẻ ngu xuẩn được.
Từ chuyện Cửu Vương mà xem, gia phong Ôn gia cũng không tệ lắm.
Con trai của Từ Nguyệt Gia, có vài phần giống hắn.
Hoàng đế đã có chút chờ mong nhi tử tương lai của hai người, hẳn là sẽ cực kỳ thông minh.
Trước mặt hoàng đế, Từ Nguyệt Gia cũng không định giải thích gì, chỉ nói: "Là nội tử trùng hợp."
Hoàng đế sau đó nhìn thoáng qua Lý công công bên cạnh.
Lý công công lập tức khom người nói: "Bẩm bệ hạ, Tiết đại nhân dẫn theo hài tử đã chờ ở ngoài điện rôi ạ.”
Hoàng đế gật đầu: "Tuyên."
Ngoài điện, Lễ bộ thị lang Tiết Dương Lễ dẫn theo nhi tử Tiết Ngạn không ngừng lau mồ hôi trán, cất bước vào điện.
*
Ôn Diệp xem "Diều hâu bắt gà" cả buổi chiều, còn để Từ Ngọc Tuyên dùng bữa tối, cho đến giờ Hợi, Từ Nguyệt Gia mới phi ngựa hồi phủ.
Đi tới Tây viện, Từ Nguyệt Gia rất nhanh được đối đãi với quy cách cao nhất.
Bữa khuya, nước trà đầy đủ mọi thứ.
Nghe nói hắn chưa dùng bữa tối, Ôn Diệp tự mình gắp thức ăn cho hắn.
Từ Nguyệt Gia nhìn đống thức ăn chất như núi trên bàn nhỏ, im lặng một lát, nói: "Như vậy là đủ rồi."
Ôn Diệp ngồi xuống, thân thiết nói: "Lang quân cảm thấy có chỗ nào không ổn, ta lập tức cho người sửa lại."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, lẳng lặng nhìn nàng.
Ôn Diệp lĩnh hội, lại nói: "Ngoại trừ ta."
Từ Nguyệt Gia cup mắt dùng bữa, một lúc lâu sau hỏi: "Hôm nay nàng ra khỏi thành du xuân với những người phương nào?”
Hắn vô duyên vô cớ nhắc tới việc này làm chi, chuyện nàng cùng hai vị biểu đệ muội cùng đi ra ngoài du xuân không giấu diếm hắn mà.
Ngoại trừ...
Thương nhân khắp nơi mặc dù phần lớn đều như thế, nhưng không có người nào sẽ biết được bản thân mình rất có thể sẽ liên lụy vào một vụ án mạng, nên trong quá khứ lúc còn có thể đã biểu hiện không tệ.
Trước sau như một, nịnh nọt người khác, mặt ngoài bối rối, cái này không bình thường.
Hoàng đế khép lại tấu chương, nói: "Từ khanh cũng biết, trẫm hôm qua lại phải phái người ra cung mua điểm tâm của quán này."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, nhíu mày lại.
"Không khéo tên Tiểu Toàn Tử sau khi xuất cung đột nhiên cảm thấy bụng khó chịu, nên đi chậm gần nửa canh giờ." Hoàng đế lại nói: "Tiểu Toàn Tử không mua được loại lần trước, nên đổi quán khác, sau khi hồi cung liền thỉnh tội với trẫm."
"Mà trẫm bảo Tiểu Toàn Tử mua bánh ngọt giống hệt với bánh Đặng thị ăn trong bản tấu của ngươi."
Hoàng đế không nói cho Từ Nguyệt Gia việc này còn không cẩn thận bị Hoàng hậu biết, nếu không phải bởi vì y là Hoàng đế, nói không chừng cũng phải chịu phạt.
Từ Nguyệt Gia hiểu, nói: "Vi thần chắc chắn sẽ điều tra rõ vụ án này."
Nói thật, Hoàng đế cũng có chút kinh hãi, Hoàng hậu nói đúng, thật đúng là không thể quá nuông chiêu Trường Nhạc.
Ngày sau vẫn nên ăn đồ ngự thiện phòng làm, y còn không tin, điểm tâm trong cung sẽ không sánh bằng những thứ bên ngoài cung bán kia.
Nghĩ vậy, y lại nói: "Về phần Tiết gia... ngươi làm đúng, trừ tram và ngươi còn có Vương Thăng, tạm thời không cần để cho người thứ tư biết."
Dù sao sự tình liên quan đến danh dự của một nữ tử khuê các.
Từ Nguyệt Gia: "Vi thần tuân chỉ."
"Đúng rồi." Hoàng đế lại nghĩ tới một chuyện: "Nghe nói Hứa, Hứa Mục Chi, là bị phu nhân nhà ngươi bắt được?"
Việc này không ít bộ khoái phủ nha đều nhìn thấy, khẳng định không giấu được.
Chỉ có thể thừa nhận.
Từ Nguyệt Gia nói: "Vâng."
Hoàng đế không biết tình hình cụ thể, cười nói: "Lâm nguy không sợ, không tệ."
Y nhìn về phía Từ Nguyệt Gia, chế nhạo một câu: "Khó trách lúc trước tram muốn ban hôn cho nàng ấy, nàng ấy lại không đồng ý, hoá ra là đã sớm có người trong lòng."
Chuyện của Quốc Công phủ, Hoàng đế cũng biết.
Cũng chính bởi vì như vậy, Hoàng đế mới muốn ban hôn cho Từ Nguyệt Gia, y đều lặng lẽ cẩn trọng chọn người, trưởng nữ của huynh trưởng Hoàng hậu, tài mạo song toàn.
Chưa từng nghĩ Từ Nguyệt Gia sẽ từ chối. Hoàng đế cũng không nhất định phải làm hồng nương cho thần tử.
Từ Nguyệt Gia không muốn, hắn cũng chưa từng cưỡng cầu, chỉ là Thái tử dân dần trưởng thành, tương lai bên người không có thần tử đáng tin nên làm thế nào cho phải.
Vì sao Từ gia kết thân với Ôn gia, Hoàng đế tự nghe ngóng được.
Có thể làm cho Từ Nguyệt Gia chủ động cầu hôn, không thể nào là kẻ ngu xuẩn được.
Từ chuyện Cửu Vương mà xem, gia phong Ôn gia cũng không tệ lắm.
Con trai của Từ Nguyệt Gia, có vài phần giống hắn.
Hoàng đế đã có chút chờ mong nhi tử tương lai của hai người, hẳn là sẽ cực kỳ thông minh.
Trước mặt hoàng đế, Từ Nguyệt Gia cũng không định giải thích gì, chỉ nói: "Là nội tử trùng hợp."
Hoàng đế sau đó nhìn thoáng qua Lý công công bên cạnh.
Lý công công lập tức khom người nói: "Bẩm bệ hạ, Tiết đại nhân dẫn theo hài tử đã chờ ở ngoài điện rôi ạ.”
Hoàng đế gật đầu: "Tuyên."
Ngoài điện, Lễ bộ thị lang Tiết Dương Lễ dẫn theo nhi tử Tiết Ngạn không ngừng lau mồ hôi trán, cất bước vào điện.
*
Ôn Diệp xem "Diều hâu bắt gà" cả buổi chiều, còn để Từ Ngọc Tuyên dùng bữa tối, cho đến giờ Hợi, Từ Nguyệt Gia mới phi ngựa hồi phủ.
Đi tới Tây viện, Từ Nguyệt Gia rất nhanh được đối đãi với quy cách cao nhất.
Bữa khuya, nước trà đầy đủ mọi thứ.
Nghe nói hắn chưa dùng bữa tối, Ôn Diệp tự mình gắp thức ăn cho hắn.
Từ Nguyệt Gia nhìn đống thức ăn chất như núi trên bàn nhỏ, im lặng một lát, nói: "Như vậy là đủ rồi."
Ôn Diệp ngồi xuống, thân thiết nói: "Lang quân cảm thấy có chỗ nào không ổn, ta lập tức cho người sửa lại."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, lẳng lặng nhìn nàng.
Ôn Diệp lĩnh hội, lại nói: "Ngoại trừ ta."
Từ Nguyệt Gia cup mắt dùng bữa, một lúc lâu sau hỏi: "Hôm nay nàng ra khỏi thành du xuân với những người phương nào?”
Hắn vô duyên vô cớ nhắc tới việc này làm chi, chuyện nàng cùng hai vị biểu đệ muội cùng đi ra ngoài du xuân không giấu diếm hắn mà.
Ngoại trừ...