Chương 280
Từ Cảnh Dung lắc đầu, thành thật nói: "Bọn con ăn."
Ôn Diệp: "Các con ăn thế nào?"
Lần này người trả lời là Trác An: "Chúng cháu nướng ăn."
Ôn Diệp " một tiếng nói: "Vậy lần này ta sẽ thử món kho tàu cho mọi người."
Những người còn lại: ”..."
Nhị Thẩm của Cảnh Dung, hình như không giống với tưởng tượng của bọn họ.
Sau khi thức ăn được mang lên bàn, bọn họ cũng bất chấp nói chuyện phiếm, một đám giống như hai ngày chưa ăn cơm, nếu Ôn Diệp không ở đây, sợ là sẽ tranh nhau ăn.
Có ngon như vậy không?
Ôn Diệp nếm thử một miếng thịt kho tàu.
Sau khi thưởng thức, khẽ nhíu mày.
Loại trình độ này, Hồng Hạnh cũng có thể làm được, ngon thì cũng ngon, nhưng không đến mức làm Ôn Diệp phải ngạc nhiên.
Giờ phút này nàng đặc biệt muốn nếm thử nhà ăn của Tùng Sơn học viện có bao phần là khó ăn, làm cho đám học sinh này coi đồ ăn tửu lâu là cực phẩm mỹ vị.
Từ Cảnh Dung thấy Ôn Diệp không động đũa, vội hỏi: "Nhị Thẩm, sao thẩm không ăn?"
Ôn Diệp làm bộ vui mừng: "Thấy hai người ăn vui vẻ, ta đã thỏa mãn rồi."
Từ Cảnh Dung chưa kịp hiểu hết chỗ quái dị trong những lời này, cậu lại phải gắp trước những người khác miếng thịt kho tàu cuối cùng kia.
Ôn Diệp thấy vậy, phân phó Vân Chi đi nói cho tiểu nhị, mang thêm một đĩa thịt kho tàu.
Từ Cảnh Dung thấy được, nhưng không có ý định đi ngăn cản, có thể ăn được đồ ăn ngon, hà bao không đáy thì kệ không đáy đi, đợi đến tháng sau, cậu sẽ lại đầy bao thôi.
Kỳ thật Ôn Diệp cũng không nghĩ sẽ để Từ Cảnh Dung trả tiền bữa cơm này, lúc trước nàng chỉ muốn trêu chọc cậu thôi.
Đối với nàng thì việc trêu chọc con nít rất thú vị, cứ nhìn vẻ mặt của cậu là đã thấy hài rồi.
Khi mọi người ăn xong, nàng lặng lẽ yêu câu Vân Chi trả tiền.
Sau khi ăn xong, mọi người rời khỏi tửu lâu, Từ Cảnh Dung tụt lại phía sau nửa bước, lặng lẽ hỏi Ôn Diệp: "Nhị thẩm thẩm, sao người lại trả tiền cơm rồi?"
Ôn Diệp liếc cậu một cái: "Nếu con cảm động, ta không ngại nhận hà bao của con đâu."
Ai lại ngại khi có nhiều bạc trong túi chứ.
Từ Cảnh Dung theo bản năng nắm chặt hà bao bên hông, không nói nữa.
Cảm động thì cảm động, hà bao có thể không cần cho thì không cho.
Nhị Thẩm thật sự là lúc tốt lúc xấu, làm cho người ta suy nghĩ không thấu.
Tâm tình Từ Cảnh Dung rất phức tạp. "Ồ? Phía trước hình như có người đang cãi nhau." Vu Lục đi phía trước quay đầu lại nói.
"Ai vậy, ngươi biết không?" Từ Cảnh Dung tiến lên hỏi.
Vu Lục lại nhìn thoáng qua, chan chu lắc đầu: "Không biết, nhưng luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi."
Ôn Diệp nghe tiếng nhìn lại.
Nàng cư nhiên thấy được một khuôn mặt hơi quen thuộc.
Mắt thấy người chung quanh vây càng nhiều, Vu Lục đề nghị mọi người cùng nhau đi qua xem, vạn nhất có thể giúp được gì thì sao.
Mấy người tới gần, họ nhìn thấy một thanh niên kiêu ngạo giam lên một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung dữ và hét lên: "Tiểu gia ta chưa bao giờ sàm sỡ nữ nhân trên đường, sao ngươi dám sàm sỡ nữ nhân trước mặt ta, đồ bỉ ổi!"
"Người ta nguyện ý đi theo ngươi sao? Ngươi liền sàm sỡ? Không phải nam tử hán, tiểu gia đạp chết ngươi!"
Thiếu niên trẻ ăn mặc khiêm tốn, nhưng lại đi cùng với một hộ vệ riêng, trông không thể chạm tới, mọi người đều suy đoán rằng hắn ta có lẽ là một thiếu gia được sủng ái trong một gia đình nào đó.
Nhưng, Ôn Diệp lại biết hắn ra căn bản không phải là tiểu thiếu gia của gia đình bình thường, mà là đệ đệ khác nương của đương kim Thánh Thượng, Văn Vương.
Cũng không biết hắn ta sao lại cũng tới Lan Thành.
Ôn Diệp suy tư trong lòng.
Vu Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên lớn hơn mình vài tuổi hồi lâu, vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu, cậu nhìn về phía Ôn Diệp, hỏi: "Thẩm Cảnh Dung, chúng ta có cần giúp đỡ không?"
Ôn Diệp là người lớn duy nhất trong đám người, Vu Lục vừa nói xong, mọi người đều hướng ánh mắt về phía nàng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ôn Diệp lắc đầu: "Không nghe hắn nói trên mặt đất là tên lưu manh sàm sỡ nữ tử bên đường sao, cứ để hắn đạp thêm mấy cước đi."
Ôn Diệp: "Các con ăn thế nào?"
Lần này người trả lời là Trác An: "Chúng cháu nướng ăn."
Ôn Diệp " một tiếng nói: "Vậy lần này ta sẽ thử món kho tàu cho mọi người."
Những người còn lại: ”..."
Nhị Thẩm của Cảnh Dung, hình như không giống với tưởng tượng của bọn họ.
Sau khi thức ăn được mang lên bàn, bọn họ cũng bất chấp nói chuyện phiếm, một đám giống như hai ngày chưa ăn cơm, nếu Ôn Diệp không ở đây, sợ là sẽ tranh nhau ăn.
Có ngon như vậy không?
Ôn Diệp nếm thử một miếng thịt kho tàu.
Sau khi thưởng thức, khẽ nhíu mày.
Loại trình độ này, Hồng Hạnh cũng có thể làm được, ngon thì cũng ngon, nhưng không đến mức làm Ôn Diệp phải ngạc nhiên.
Giờ phút này nàng đặc biệt muốn nếm thử nhà ăn của Tùng Sơn học viện có bao phần là khó ăn, làm cho đám học sinh này coi đồ ăn tửu lâu là cực phẩm mỹ vị.
Từ Cảnh Dung thấy Ôn Diệp không động đũa, vội hỏi: "Nhị Thẩm, sao thẩm không ăn?"
Ôn Diệp làm bộ vui mừng: "Thấy hai người ăn vui vẻ, ta đã thỏa mãn rồi."
Từ Cảnh Dung chưa kịp hiểu hết chỗ quái dị trong những lời này, cậu lại phải gắp trước những người khác miếng thịt kho tàu cuối cùng kia.
Ôn Diệp thấy vậy, phân phó Vân Chi đi nói cho tiểu nhị, mang thêm một đĩa thịt kho tàu.
Từ Cảnh Dung thấy được, nhưng không có ý định đi ngăn cản, có thể ăn được đồ ăn ngon, hà bao không đáy thì kệ không đáy đi, đợi đến tháng sau, cậu sẽ lại đầy bao thôi.
Kỳ thật Ôn Diệp cũng không nghĩ sẽ để Từ Cảnh Dung trả tiền bữa cơm này, lúc trước nàng chỉ muốn trêu chọc cậu thôi.
Đối với nàng thì việc trêu chọc con nít rất thú vị, cứ nhìn vẻ mặt của cậu là đã thấy hài rồi.
Khi mọi người ăn xong, nàng lặng lẽ yêu câu Vân Chi trả tiền.
Sau khi ăn xong, mọi người rời khỏi tửu lâu, Từ Cảnh Dung tụt lại phía sau nửa bước, lặng lẽ hỏi Ôn Diệp: "Nhị thẩm thẩm, sao người lại trả tiền cơm rồi?"
Ôn Diệp liếc cậu một cái: "Nếu con cảm động, ta không ngại nhận hà bao của con đâu."
Ai lại ngại khi có nhiều bạc trong túi chứ.
Từ Cảnh Dung theo bản năng nắm chặt hà bao bên hông, không nói nữa.
Cảm động thì cảm động, hà bao có thể không cần cho thì không cho.
Nhị Thẩm thật sự là lúc tốt lúc xấu, làm cho người ta suy nghĩ không thấu.
Tâm tình Từ Cảnh Dung rất phức tạp. "Ồ? Phía trước hình như có người đang cãi nhau." Vu Lục đi phía trước quay đầu lại nói.
"Ai vậy, ngươi biết không?" Từ Cảnh Dung tiến lên hỏi.
Vu Lục lại nhìn thoáng qua, chan chu lắc đầu: "Không biết, nhưng luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi."
Ôn Diệp nghe tiếng nhìn lại.
Nàng cư nhiên thấy được một khuôn mặt hơi quen thuộc.
Mắt thấy người chung quanh vây càng nhiều, Vu Lục đề nghị mọi người cùng nhau đi qua xem, vạn nhất có thể giúp được gì thì sao.
Mấy người tới gần, họ nhìn thấy một thanh niên kiêu ngạo giam lên một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung dữ và hét lên: "Tiểu gia ta chưa bao giờ sàm sỡ nữ nhân trên đường, sao ngươi dám sàm sỡ nữ nhân trước mặt ta, đồ bỉ ổi!"
"Người ta nguyện ý đi theo ngươi sao? Ngươi liền sàm sỡ? Không phải nam tử hán, tiểu gia đạp chết ngươi!"
Thiếu niên trẻ ăn mặc khiêm tốn, nhưng lại đi cùng với một hộ vệ riêng, trông không thể chạm tới, mọi người đều suy đoán rằng hắn ta có lẽ là một thiếu gia được sủng ái trong một gia đình nào đó.
Nhưng, Ôn Diệp lại biết hắn ra căn bản không phải là tiểu thiếu gia của gia đình bình thường, mà là đệ đệ khác nương của đương kim Thánh Thượng, Văn Vương.
Cũng không biết hắn ta sao lại cũng tới Lan Thành.
Ôn Diệp suy tư trong lòng.
Vu Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên lớn hơn mình vài tuổi hồi lâu, vẫn không nhớ ra đã gặp ở đâu, cậu nhìn về phía Ôn Diệp, hỏi: "Thẩm Cảnh Dung, chúng ta có cần giúp đỡ không?"
Ôn Diệp là người lớn duy nhất trong đám người, Vu Lục vừa nói xong, mọi người đều hướng ánh mắt về phía nàng.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ôn Diệp lắc đầu: "Không nghe hắn nói trên mặt đất là tên lưu manh sàm sỡ nữ tử bên đường sao, cứ để hắn đạp thêm mấy cước đi."