Chương 1
Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi.
“Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.”
Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng.
“Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh.
“Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô.
“Ai đó?”
“Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh.
Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu.
62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn.
Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích.
Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện.
Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Lúc này có một bóng người mặc trang phục đội phòng cháy chữa cháy xông đến đẩy ngã cô xuống, bảo vệ cô.
Cô biết anh, anh là nhân viên cứu hỏa thuộc nhóm đầu tiên đến nơi này, hình như tên là Tống Cảnh Chi, là một thanh niên rất cao và cương nghị.
Trước mắt cô đột nhiên tối om, không nhìn thấy gì hết, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ đầu óc và trái tim, cô bật khóc.
“Đừng khóc.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói từ tính lại có chút đau đớn của anh.
“Đồng chí, anh có ổn không?” Cô run rẩy hỏi, hình như anh bị thương rồi.
“Tôi vẫn ổn, cô thì sao? Có bị đau ở đâu không?” Hơi thở của anh rất nặng nề.
“Tôi không đau, đồng chí, có phải anh bị thương rồi không?”
“Tôi không sao.”
Cánh tay đặt bên đầu của Đường Tiêu Tiêu hơi nhúc nhích, hình như cơ thể đè bên trên người cô đang tự xây dựng lên một căn nhà, để bảo vệ cô.
“Bắt đầu từ giờ trở đi, đừng nói chuyện nữa, giữ thể lực.”
“Anh trai, em sợ quá.” Đường Tiêu Tiêu vô cùng sợ hãi, cô vốn dĩ đã rất sợ bóng tối, bây giờ lại gặp phải tình huống như thế này.
“Không sợ, có anh trai ở đây!”
Không biết qua bao lâu, Đường Tiêu Tiêu nghe được hơi thở trên đỉnh đầu càng ngày càng yếu.
“Anh trai?”
“Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.”
...
Sau đó bọn họ được đội cứu hộ cứu ra ngoài, lúc Đường Tiêu Tiêu được cứu ra ngoài, đã hôn mê ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì cô đã quay về bên cạnh cha mẹ, cô từng hỏi cha mẹ về tình hình của nhân viên đội cứu hỏa kia.
Cha mẹ nói với cô, lúc đó cô đi, anh cũng đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm rồi.
Sau khi điều dưỡng khỏe lại, cô muốn tìm hiểu tin tức về nhân viên cứu hộ kia.
Thời đại kia thật sự quá khó khăn, số lượng nhân viên cứu hỏa được xuất động cứu hộ trong trận động đất đó lên đến hàng vạn, không thể nào hỏi thăm được.
Được gia đình sắp xếp, Đường Tiêu Tiêu lại xuống nông thôn ở tỉnh Hắc, sau đó cải cách mở ra, cô lại bắt đầu làm ăn buôn bán.
Sau khi làm giàu, cô cũng bắt đầu làm từ thiện.
Giúp đỡ không ít nạn nhân xây dựng lại quê nhà, cũng nhận nuôi rất nhiều trẻ em mồ côi mất đi cha mẹ trong các tai nạn.
Những năm tháng cô gây dựng sự nghiệp, cô vẫn luôn rất bận rộn, không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề cá nhân, suốt bao năm qua vẫn luôn độc thân.
Mấy đứa bé được cô nhận nuôi, mấy năm nay đều sẽ thay phiên nhau dành thời gian rảnh đến thăm cô, bên cạnh cũng có cháu gái chăm sóc, cho nên tuổi già của cô cũng không quá cô đơn.
“Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía con bướm đang bay lượn kia, giọng nói có chút run rẩy.
“Cô cứ tự xem đi.”
Hình ảnh thay đổi, đi đến một căn nhà ngói đen ở phương nam, đây là quê của Tống Cảnh Chi.
Thì ra lúc Tống Cảnh Chi cứu Đường Tiêu Tiêu đã bị thương ở chân, phẫu thuật xong, Tống Cảnh Chi xin về quê dưỡng thương.
Bởi vì trình độ chữa bệnh khi đó còn có hạn chế, chân của Tống Cảnh Chi không thể khôi phục lại hoàn toàn.
Tuy rằng cuối cùng anh cũng có thể chống gậy đứng lên, nhưng lại không thể nào đi đường, cuối cùng anh quyết định rút lui khỏi bộ đội cứu hỏa.
Điều kiện ở nông thôn có hạn, anh lại là con trai độc nhất trong gia đình, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc kiếm tiền của cha mẹ, anh đã nằm trên giường nửa năm.
“Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.”
Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng.
“Không phải tôi đã chết rồi sao?” Cô tò mò nhìn xung quanh.
“Cô đã chết rồi.” Một giọng nói vang lên giữa không gian trống trải, một con bướm đầy màu sắc xuất hiện ở trước mặt cô.
“Ai đó?”
“Cô còn nhớ rõ anh ấy không?” Con bướm phe phẩy cánh trước mặt cô, trước mắt cô hiện lên một đoạn hình ảnh.
Đó là hình ảnh về quá khứ của chính Đường Tiêu Tiêu.
62 năm trước, cô 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp cấp ba, là thanh niên tri thức xuống nông thôn Từ Sơn.
Hôm đó Từ Sơn có động đất, 80% khu vực thành phố xung quanh đều biến thành phế tích.
Cô rất may mắn, nằm ở 20% còn lại, cô cũng không rời đi giống như những người khác, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ công tác cứu viện.
Nhưng cô lại rất xui xẻo, dư chấn đến, cô thấy một căn nhà thấp bé ngã ập về phía mình, hoàn toàn ngơ ngẩn.
Lúc này có một bóng người mặc trang phục đội phòng cháy chữa cháy xông đến đẩy ngã cô xuống, bảo vệ cô.
Cô biết anh, anh là nhân viên cứu hỏa thuộc nhóm đầu tiên đến nơi này, hình như tên là Tống Cảnh Chi, là một thanh niên rất cao và cương nghị.
Trước mắt cô đột nhiên tối om, không nhìn thấy gì hết, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ đầu óc và trái tim, cô bật khóc.
“Đừng khóc.” Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói từ tính lại có chút đau đớn của anh.
“Đồng chí, anh có ổn không?” Cô run rẩy hỏi, hình như anh bị thương rồi.
“Tôi vẫn ổn, cô thì sao? Có bị đau ở đâu không?” Hơi thở của anh rất nặng nề.
“Tôi không đau, đồng chí, có phải anh bị thương rồi không?”
“Tôi không sao.”
Cánh tay đặt bên đầu của Đường Tiêu Tiêu hơi nhúc nhích, hình như cơ thể đè bên trên người cô đang tự xây dựng lên một căn nhà, để bảo vệ cô.
“Bắt đầu từ giờ trở đi, đừng nói chuyện nữa, giữ thể lực.”
“Anh trai, em sợ quá.” Đường Tiêu Tiêu vô cùng sợ hãi, cô vốn dĩ đã rất sợ bóng tối, bây giờ lại gặp phải tình huống như thế này.
“Không sợ, có anh trai ở đây!”
Không biết qua bao lâu, Đường Tiêu Tiêu nghe được hơi thở trên đỉnh đầu càng ngày càng yếu.
“Anh trai?”
“Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.”
...
Sau đó bọn họ được đội cứu hộ cứu ra ngoài, lúc Đường Tiêu Tiêu được cứu ra ngoài, đã hôn mê ngất đi.
Lúc tỉnh lại thì cô đã quay về bên cạnh cha mẹ, cô từng hỏi cha mẹ về tình hình của nhân viên đội cứu hỏa kia.
Cha mẹ nói với cô, lúc đó cô đi, anh cũng đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm rồi.
Sau khi điều dưỡng khỏe lại, cô muốn tìm hiểu tin tức về nhân viên cứu hộ kia.
Thời đại kia thật sự quá khó khăn, số lượng nhân viên cứu hỏa được xuất động cứu hộ trong trận động đất đó lên đến hàng vạn, không thể nào hỏi thăm được.
Được gia đình sắp xếp, Đường Tiêu Tiêu lại xuống nông thôn ở tỉnh Hắc, sau đó cải cách mở ra, cô lại bắt đầu làm ăn buôn bán.
Sau khi làm giàu, cô cũng bắt đầu làm từ thiện.
Giúp đỡ không ít nạn nhân xây dựng lại quê nhà, cũng nhận nuôi rất nhiều trẻ em mồ côi mất đi cha mẹ trong các tai nạn.
Những năm tháng cô gây dựng sự nghiệp, cô vẫn luôn rất bận rộn, không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề cá nhân, suốt bao năm qua vẫn luôn độc thân.
Mấy đứa bé được cô nhận nuôi, mấy năm nay đều sẽ thay phiên nhau dành thời gian rảnh đến thăm cô, bên cạnh cũng có cháu gái chăm sóc, cho nên tuổi già của cô cũng không quá cô đơn.
“Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía con bướm đang bay lượn kia, giọng nói có chút run rẩy.
“Cô cứ tự xem đi.”
Hình ảnh thay đổi, đi đến một căn nhà ngói đen ở phương nam, đây là quê của Tống Cảnh Chi.
Thì ra lúc Tống Cảnh Chi cứu Đường Tiêu Tiêu đã bị thương ở chân, phẫu thuật xong, Tống Cảnh Chi xin về quê dưỡng thương.
Bởi vì trình độ chữa bệnh khi đó còn có hạn chế, chân của Tống Cảnh Chi không thể khôi phục lại hoàn toàn.
Tuy rằng cuối cùng anh cũng có thể chống gậy đứng lên, nhưng lại không thể nào đi đường, cuối cùng anh quyết định rút lui khỏi bộ đội cứu hỏa.
Điều kiện ở nông thôn có hạn, anh lại là con trai độc nhất trong gia đình, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc kiếm tiền của cha mẹ, anh đã nằm trên giường nửa năm.