Chương 30
"Trân Phượng Nha, bà lại ầm ï cái gì đó? Cả thôn này cái họng bà là lớn nhất đấy." Ngay lúc này thím Ngô cũng đi tới bên cạnh mẹ Tống. Cả hai người là chị em bạn dâu, đã thân thiết với nhau từ khi còn trẻ.
Bởi vì mẹ chồng của hai người qua đời sớm, mẹ Tống chỉ có một mình Tống Cảnh Chi, còn thím Ngô lại có đến bốn đứa con, cho nên mẹ Tống lại giúp chị dâu là thím Ngô chăm lo cho bọn trẻ.
Khi đó cuộc sống khó khăn, mẹ Tống còn lấy cả phần lương thực ít ỏi trong nhà ra chia cho bọn trẻ nhà thím Ngô ăn, cho nên quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt.
Tống Cảnh Chi vắng nhà quanh năm, bọn trẻ nhà thím Ngô cũng sẽ thường xuyên sang thăm cha Tống mẹ Tống, giúp chú thím làm nương hay trông nom nhà cửa.
Dù sao thím Ngô cũng là vợ của trưởng thôn. Có bà ấy lên tiếng, Trân Phượng Nha không dám nói thêm gì nữa.
Đường Tiêu Tiêu nghe được tiếng động bên này nên nhìn sang, mẹ Tống thấy cô bèn vẫy vẫy tay.
Cô lên tiếng chào hỏi Hà Tiểu Thiến và Lưu Phượng Quyên, sau đó đi về hướng mẹ Tống.
Mẹ Tống dắt tay cô, nói với những cô bác đứng chung quanh: "Sau này Tiêu Tiêu sẽ là con gái tôi, hễ ai mà nói con bé một câu nào không tốt thì chính là đang làm khó dễ với Triệu Thúy Nga tôi đấy."
"Thúy Nga, em yên tâm, nếu có ai dám bắt nạt thanh niên trí thức Tiểu Đường đây, chị sẽ là người đầu tiên không đồng ý." Thím Ngô mỉm cười nhìn Đường Tiêu Tiêu.
"Cháu cám ơn hai thím." Cô cười tươi, tiếp nhận tấm lòng của mọi người.
Trên đài, Tống Kiến Quốc đã phân công xong cho mọi người, ông liếc nhìn Đường Tiêu Tiêu trong đám người.
"Mọi người đều biết, thanh niên trí thức Đường đến thôn chúng ta là để trả ơn. Bởi vì ngày thường phải chăm sóc cho Cảnh Chi, cô ấy sẽ không có thời gian để làm nông. Cho nên trừ những thời điểm bận rộn, cô ấy sẽ chỉ làm việc cắt cỏ heo."
Bên dưới lập tức bàn tán âm ï, Tống Kiến Quốc khoát tay một cái.
"Mọi người cứ yên tâm, thanh niên trí thức Đường cam kết cắt được bao nhiêu cỏ thì chỉ nhận bấy nhiêu công điểm, sẽ không gây thêm một chút xíu phiền toái nào cho bà con trong thôn."
Ông ấy nói xong, những lời bàn tán phía dưới mới dừng lại, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc phân chia lương thực trong thôn thì sẽ không có ai thèm quan tâm cô kiếm được công phân hay không.
"Thanh niên trí thức Đường, chiều hôm qua hành lý và số tiền được chuyển cho cô đã đến nơi, lát nữa cô sang ủy ban thôn cầm về đi, cả thanh niên trí thức Hà nữa."
Vốn dĩ chuyện này có thể để nói riêng sau nhưng lý do Tống Kiến Quốc nói ra ngay trước mặt tất cả mọi người là vì muốn cho mọi người biết điều kiện gia đình của Đường Tiêu Tiêu rất tốt, chớ nhìn chằm chằm chuyện người ta không được nhiều công điểm.
Đường Tiêu Tiêu cũng nghĩ như vậy. Dẫu sao cô mới tới đã mua một chiếc xe đạp, lại thường xuyên sang nấu món thịt cho nhà Tống Cảnh Chi, trưởng thôn nói như vậy quả thật đã giảm bớt cho cô không ít phiền toái.
Còn về những người cứ để ý chuyện của cô mãi, cô còn không để vào mắt. Nếu dám lại gần kiếm chuyện thì phải hỏi thử quả đấm của cô đi. "Tiêu Tiêu, thím nói con nghe, sau núi có không ít đứa trẻ cũng đến cắt cỏ heo. Cháu nhớ để ý đi cùng bọn trẻ, nhất định không được đi sâu vào núi, có heo rừng đấy. Lát nữa cháu cứ theo Tiểu Lan đi lấy dụng cụ." Mẹ Tống kéo Đường Tiêu Tiêu lại, giới thiệu Tống Tiểu Lan cho cô biết.
"Chị Tiêu Tiêu." Tống Tiểu Lan là con gái út nhà Tống Kiến Quốc, là em gái họ của Tống Cảnh Chi. Cô ấy nhỏ hơn Đường Tiêu Tiêu mấy tháng, là người chấm công trong thôn.
"Được, Tiểu Lan, vậy sau này xin làm phiền em."
"Cháu cắt cỏ heo xong cứ về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đi thành phố mua thức ăn, ở nhà có khô gà, thịt muối và cá khô, để buổi trưa thím về nhà nấu cơm." Mẹ Tống kéo tay Đường Tiêu Tiêu lại dặn dò.
"Vâng, cháu biết rồi thím."
Cho đến khi mấy cô bác thân thiết với mẹ Tống bắt đầu thúc giục, bà ấy mới buông tay Đường Tiêu Tiêu ra.
"Chị thấy em thật sự xem thanh niên trí thức Tiểu Đường này là con gái ruột rồi đó." Sau khi kéo mẹ Tống đi, thím Ngô nhỏ giọng chọc ghẹo.
"Tất nhiên, chị không biết đó thôi, con bé ngoan lắm, tốt hơn thằng nhóc thúi nhà em nhiều. Nói chuyện rất nhẹ nhàng, người cũng dịu dàng đáng yêu, thật sự rất tốt." Mẹ Tống cười nói.
Nếu như Đường Tiêu Tiêu nghe được mấy câu này, có lẽ cô sẽ "Ha hả, thím, chắc thím chưa thấy những lúc cháu không dịu dàng đâu đúng không?
Bởi vì mẹ chồng của hai người qua đời sớm, mẹ Tống chỉ có một mình Tống Cảnh Chi, còn thím Ngô lại có đến bốn đứa con, cho nên mẹ Tống lại giúp chị dâu là thím Ngô chăm lo cho bọn trẻ.
Khi đó cuộc sống khó khăn, mẹ Tống còn lấy cả phần lương thực ít ỏi trong nhà ra chia cho bọn trẻ nhà thím Ngô ăn, cho nên quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt.
Tống Cảnh Chi vắng nhà quanh năm, bọn trẻ nhà thím Ngô cũng sẽ thường xuyên sang thăm cha Tống mẹ Tống, giúp chú thím làm nương hay trông nom nhà cửa.
Dù sao thím Ngô cũng là vợ của trưởng thôn. Có bà ấy lên tiếng, Trân Phượng Nha không dám nói thêm gì nữa.
Đường Tiêu Tiêu nghe được tiếng động bên này nên nhìn sang, mẹ Tống thấy cô bèn vẫy vẫy tay.
Cô lên tiếng chào hỏi Hà Tiểu Thiến và Lưu Phượng Quyên, sau đó đi về hướng mẹ Tống.
Mẹ Tống dắt tay cô, nói với những cô bác đứng chung quanh: "Sau này Tiêu Tiêu sẽ là con gái tôi, hễ ai mà nói con bé một câu nào không tốt thì chính là đang làm khó dễ với Triệu Thúy Nga tôi đấy."
"Thúy Nga, em yên tâm, nếu có ai dám bắt nạt thanh niên trí thức Tiểu Đường đây, chị sẽ là người đầu tiên không đồng ý." Thím Ngô mỉm cười nhìn Đường Tiêu Tiêu.
"Cháu cám ơn hai thím." Cô cười tươi, tiếp nhận tấm lòng của mọi người.
Trên đài, Tống Kiến Quốc đã phân công xong cho mọi người, ông liếc nhìn Đường Tiêu Tiêu trong đám người.
"Mọi người đều biết, thanh niên trí thức Đường đến thôn chúng ta là để trả ơn. Bởi vì ngày thường phải chăm sóc cho Cảnh Chi, cô ấy sẽ không có thời gian để làm nông. Cho nên trừ những thời điểm bận rộn, cô ấy sẽ chỉ làm việc cắt cỏ heo."
Bên dưới lập tức bàn tán âm ï, Tống Kiến Quốc khoát tay một cái.
"Mọi người cứ yên tâm, thanh niên trí thức Đường cam kết cắt được bao nhiêu cỏ thì chỉ nhận bấy nhiêu công điểm, sẽ không gây thêm một chút xíu phiền toái nào cho bà con trong thôn."
Ông ấy nói xong, những lời bàn tán phía dưới mới dừng lại, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc phân chia lương thực trong thôn thì sẽ không có ai thèm quan tâm cô kiếm được công phân hay không.
"Thanh niên trí thức Đường, chiều hôm qua hành lý và số tiền được chuyển cho cô đã đến nơi, lát nữa cô sang ủy ban thôn cầm về đi, cả thanh niên trí thức Hà nữa."
Vốn dĩ chuyện này có thể để nói riêng sau nhưng lý do Tống Kiến Quốc nói ra ngay trước mặt tất cả mọi người là vì muốn cho mọi người biết điều kiện gia đình của Đường Tiêu Tiêu rất tốt, chớ nhìn chằm chằm chuyện người ta không được nhiều công điểm.
Đường Tiêu Tiêu cũng nghĩ như vậy. Dẫu sao cô mới tới đã mua một chiếc xe đạp, lại thường xuyên sang nấu món thịt cho nhà Tống Cảnh Chi, trưởng thôn nói như vậy quả thật đã giảm bớt cho cô không ít phiền toái.
Còn về những người cứ để ý chuyện của cô mãi, cô còn không để vào mắt. Nếu dám lại gần kiếm chuyện thì phải hỏi thử quả đấm của cô đi. "Tiêu Tiêu, thím nói con nghe, sau núi có không ít đứa trẻ cũng đến cắt cỏ heo. Cháu nhớ để ý đi cùng bọn trẻ, nhất định không được đi sâu vào núi, có heo rừng đấy. Lát nữa cháu cứ theo Tiểu Lan đi lấy dụng cụ." Mẹ Tống kéo Đường Tiêu Tiêu lại, giới thiệu Tống Tiểu Lan cho cô biết.
"Chị Tiêu Tiêu." Tống Tiểu Lan là con gái út nhà Tống Kiến Quốc, là em gái họ của Tống Cảnh Chi. Cô ấy nhỏ hơn Đường Tiêu Tiêu mấy tháng, là người chấm công trong thôn.
"Được, Tiểu Lan, vậy sau này xin làm phiền em."
"Cháu cắt cỏ heo xong cứ về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần đi thành phố mua thức ăn, ở nhà có khô gà, thịt muối và cá khô, để buổi trưa thím về nhà nấu cơm." Mẹ Tống kéo tay Đường Tiêu Tiêu lại dặn dò.
"Vâng, cháu biết rồi thím."
Cho đến khi mấy cô bác thân thiết với mẹ Tống bắt đầu thúc giục, bà ấy mới buông tay Đường Tiêu Tiêu ra.
"Chị thấy em thật sự xem thanh niên trí thức Tiểu Đường này là con gái ruột rồi đó." Sau khi kéo mẹ Tống đi, thím Ngô nhỏ giọng chọc ghẹo.
"Tất nhiên, chị không biết đó thôi, con bé ngoan lắm, tốt hơn thằng nhóc thúi nhà em nhiều. Nói chuyện rất nhẹ nhàng, người cũng dịu dàng đáng yêu, thật sự rất tốt." Mẹ Tống cười nói.
Nếu như Đường Tiêu Tiêu nghe được mấy câu này, có lẽ cô sẽ "Ha hả, thím, chắc thím chưa thấy những lúc cháu không dịu dàng đâu đúng không?