Chương 29
Nghe một hồi, Đường Tiêu Tiêu bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ mơ màng ap tới, không bao lâu sau cô đã ngủ gục ngay mép giường.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ngủ bên ngoài như thế này kể từ khi sống lại tới nay, nhưng lại có cảm giác ngủ rất ngon. Là do mấy hôm nay cứ lo lắng cho chân của Tống Cảnh Chi, nên cô luôn ở trạng thái vô cùng áp lực.
Nhưng bây giờ, có thể là vì Tống Cảnh Chi đang ở ngay bên cạnh mà cô nằm mơ. Cô mơ thấy chân anh đã khỏe hẳn, còn đứng bên ruộng lúa nhìn cô cười.
Tống Cảnh Chi vẫn đang ngồi học thì nghe được động tĩnh bên này, nhìn sang thấy cô đã ngủ.
"Cảnh Chi..." Mẹ Tống vừa gọi vừa tính đi vào.
Tống Cảnh Chi vội vàng làm động tác "suyt" với mẹ anh, ngăn mẹ lên tiếng đánh thức Đường Tiêu Tiêu.
Mẹ Tống đi tới mép giường, đau lòng nhìn Đường Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nói: "Con bé này, có lẽ mấy ngày nay đã không thể nào ngủ ngon."
"Mẹ, có chuyện gì không?”
"Không có gì, mẹ và cha con đi làm đây. Buổi chiều cha mẹ sẽ về sớm một chút để làm cơm, đừng để cho Tiêu Tiêu bận rộn."
"Vâng." Anh gật đầu.
Mẹ Tống và cha Tống đi làm việc. Tống Cảnh Chi biết, bây giờ điều đúng đắn nhất anh nên làm hẳn là kêu cô tỉnh lại, để cho cô trở về điểm thanh niên trí thức mà ngủ.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say sưa, còn hơi nở nụ cười, anh không đành lòng.
Lại còn thấy cô kê mặt lên tay nên đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh cầm quạt lá bên cạnh lên nhẹ nhàng quạt cho cô.
Hôm sau là ngày làm việc đầu tiên của Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến, hai người dậy từ rất sớm.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người đi theo Lưu Phượng Quyên tới sân phơi lúa. Mỗi ngày trước khi đi làm nông, mọi người phải đến sân phơi lúa để phân chia công việc.
Nhưng với người mà khi không phải thời điểm bận rộn chỉ cần làm việc cắt cỏ heo như Đường Tiêu Tiêu, thì hôm nay chủ yếu chỉ là tới nhận người.
"Đó chính là cô bé tới đây trả ơn Tống Cảnh Chi sao? Nhìn xinh xắn thật." Lúc này có mấy cô bác bắt đầu bàn tán.
"Đúng vậy, nhìn thì có vẻ yếu đuối, không ngờ lại có tấm lòng như thế, thật sự không tệ đâu."
"Đúng vậy đó, tốt tính thật. Người bình thường làm gì có ai chạy tới cái thôn xa xôi như chỗ chúng ta chỉ vì trả ơn đâu."
Hai ngày nay chính thím Ngô đã cổ động tuyên dương ở trong thôn, nói Đường Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, biết báo đáp ân tình.
Ban đầu mọi người trong thôn bàn luận rất sôi nổi chuyện Tống Cảnh Chi bị thương trở về. Bây giờ Đường Tiêu Tiêu đến đây trả ơn, mọi người mới biết là vì anh cứu người mới bị thương.
Bây giờ mọi người đều đang truyền tai nhau chuyện Tống Cảnh Chi người tốt gặp may, Đường Tiêu Tiêu tri an bao dap.
Cũng không có ai nói lời ong tiếng ve gì ve chuyện hai ngày nay cô ra ra vào vào nhà họ Tống. Nếu có ai nhắc tới thì sẽ lập tức có người phản bác, người ta đang trả ơn, sao có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy?
"Nhưng mà dáng vẻ cô ta cứ như con hồ ly tinh vậy, mọi người thử nhìn mấy đứa thanh niên trong thôn này đi, ánh mắt đứa nào đứa nấy cũng dán chặt lên người cô ta." Người đang nói chuyện chính là mẹ của Lưu Đại Bảo.
"Trần Phượng Nha kia, bà nói ai là hồ ly tinh đấy? Làm ơn giữ miệng mồm sạch sẽ chút đi." Mẹ Tống nghe bà ta nói Đường Tiêu Tiêu như vậy thì không vui.
"Tôi có nói bà à? Bà cứ xem con nhỏ đó như bảo bối vậy, bộ nó là con dâu nhà bà hả?" Bình thường Trân Phượng Nha cũng không thân thiết gì mấy với mẹ Tống.
Nhà ngoại của Trân Phượng Nha và mẹ Tống ở cùng một thôn, hai người gả đến thôn này gần như cùng một thời điểm. Thế nhưng Trần Phượng Nha lại mang thai trước nên vô cùng đắc ý, cảm thấy mình tốt đẹp hơn hẳn so với mẹ Tống.
Kết quả là bà ta sinh liên tiếp năm cô con gái, còn mẹ Tống vừa mang thai lần đầu đã sinh được Tống Cảnh Chi. Sau đó Trân Phượng Nha phải sinh được Lưu Tiểu Bảo thì chuyện này mới dừng lại.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ngủ bên ngoài như thế này kể từ khi sống lại tới nay, nhưng lại có cảm giác ngủ rất ngon. Là do mấy hôm nay cứ lo lắng cho chân của Tống Cảnh Chi, nên cô luôn ở trạng thái vô cùng áp lực.
Nhưng bây giờ, có thể là vì Tống Cảnh Chi đang ở ngay bên cạnh mà cô nằm mơ. Cô mơ thấy chân anh đã khỏe hẳn, còn đứng bên ruộng lúa nhìn cô cười.
Tống Cảnh Chi vẫn đang ngồi học thì nghe được động tĩnh bên này, nhìn sang thấy cô đã ngủ.
"Cảnh Chi..." Mẹ Tống vừa gọi vừa tính đi vào.
Tống Cảnh Chi vội vàng làm động tác "suyt" với mẹ anh, ngăn mẹ lên tiếng đánh thức Đường Tiêu Tiêu.
Mẹ Tống đi tới mép giường, đau lòng nhìn Đường Tiêu Tiêu, nhỏ giọng nói: "Con bé này, có lẽ mấy ngày nay đã không thể nào ngủ ngon."
"Mẹ, có chuyện gì không?”
"Không có gì, mẹ và cha con đi làm đây. Buổi chiều cha mẹ sẽ về sớm một chút để làm cơm, đừng để cho Tiêu Tiêu bận rộn."
"Vâng." Anh gật đầu.
Mẹ Tống và cha Tống đi làm việc. Tống Cảnh Chi biết, bây giờ điều đúng đắn nhất anh nên làm hẳn là kêu cô tỉnh lại, để cho cô trở về điểm thanh niên trí thức mà ngủ.
Nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say sưa, còn hơi nở nụ cười, anh không đành lòng.
Lại còn thấy cô kê mặt lên tay nên đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh cầm quạt lá bên cạnh lên nhẹ nhàng quạt cho cô.
Hôm sau là ngày làm việc đầu tiên của Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến, hai người dậy từ rất sớm.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người đi theo Lưu Phượng Quyên tới sân phơi lúa. Mỗi ngày trước khi đi làm nông, mọi người phải đến sân phơi lúa để phân chia công việc.
Nhưng với người mà khi không phải thời điểm bận rộn chỉ cần làm việc cắt cỏ heo như Đường Tiêu Tiêu, thì hôm nay chủ yếu chỉ là tới nhận người.
"Đó chính là cô bé tới đây trả ơn Tống Cảnh Chi sao? Nhìn xinh xắn thật." Lúc này có mấy cô bác bắt đầu bàn tán.
"Đúng vậy, nhìn thì có vẻ yếu đuối, không ngờ lại có tấm lòng như thế, thật sự không tệ đâu."
"Đúng vậy đó, tốt tính thật. Người bình thường làm gì có ai chạy tới cái thôn xa xôi như chỗ chúng ta chỉ vì trả ơn đâu."
Hai ngày nay chính thím Ngô đã cổ động tuyên dương ở trong thôn, nói Đường Tiêu Tiêu là một cô gái tốt, biết báo đáp ân tình.
Ban đầu mọi người trong thôn bàn luận rất sôi nổi chuyện Tống Cảnh Chi bị thương trở về. Bây giờ Đường Tiêu Tiêu đến đây trả ơn, mọi người mới biết là vì anh cứu người mới bị thương.
Bây giờ mọi người đều đang truyền tai nhau chuyện Tống Cảnh Chi người tốt gặp may, Đường Tiêu Tiêu tri an bao dap.
Cũng không có ai nói lời ong tiếng ve gì ve chuyện hai ngày nay cô ra ra vào vào nhà họ Tống. Nếu có ai nhắc tới thì sẽ lập tức có người phản bác, người ta đang trả ơn, sao có thể có suy nghĩ xấu xa như vậy?
"Nhưng mà dáng vẻ cô ta cứ như con hồ ly tinh vậy, mọi người thử nhìn mấy đứa thanh niên trong thôn này đi, ánh mắt đứa nào đứa nấy cũng dán chặt lên người cô ta." Người đang nói chuyện chính là mẹ của Lưu Đại Bảo.
"Trần Phượng Nha kia, bà nói ai là hồ ly tinh đấy? Làm ơn giữ miệng mồm sạch sẽ chút đi." Mẹ Tống nghe bà ta nói Đường Tiêu Tiêu như vậy thì không vui.
"Tôi có nói bà à? Bà cứ xem con nhỏ đó như bảo bối vậy, bộ nó là con dâu nhà bà hả?" Bình thường Trân Phượng Nha cũng không thân thiết gì mấy với mẹ Tống.
Nhà ngoại của Trân Phượng Nha và mẹ Tống ở cùng một thôn, hai người gả đến thôn này gần như cùng một thời điểm. Thế nhưng Trần Phượng Nha lại mang thai trước nên vô cùng đắc ý, cảm thấy mình tốt đẹp hơn hẳn so với mẹ Tống.
Kết quả là bà ta sinh liên tiếp năm cô con gái, còn mẹ Tống vừa mang thai lần đầu đã sinh được Tống Cảnh Chi. Sau đó Trân Phượng Nha phải sinh được Lưu Tiểu Bảo thì chuyện này mới dừng lại.