Chương 39
Đường Tiêu Tiêu chậm rãi đứng dậy khỏi người mẹ Tống, nhìn vẻ mặt mơ hồ của Trân Phượng Nha ở đối diện, rôi nhìn quanh thôn dân ở bốn phía.
Gần đây đang truyền tin là chân Tống Cảnh Chi không khỏi, cô không phải chưa từng nghe qua.
Nói sau này anh không tìm được vợ, cô cũng đã nghe, ngay cả tin đồn về chuyện của hai người họ, cô cũng đã nghe qua.
Sau khi cô trải qua sóng to gió lớn ở kiếp sau, cho tới bây giờ vẫn chưa từng để tâm đến những lời này. Nhưng hôm nay giáp mặt nghe thấy có người nói Tống Cảnh Chi, cô thật sự nổi giận.
"Hôm nay Đường Tiêu Tiêu tôi nói rõ ở đây, nếu như tôi còn nghe thấy nửa câu nói xấu Tống Cảnh Chị, tôi thấy lân nào đánh lần đó." Cô nhìn quanh bốn phía một lượt, khí thế là người bề trên ở kiếp trước lập tức phóng ra hết.
Trân Phượng Nha nhìn cô, toàn thân run rẩy, cô gái này thật đáng sợ.
"Tôi và Tống Cảnh Chi cùng ở Từ Sơn cứu nạn, trong cơn động đất là anh ấy đã cứu tôi, đây là quan hệ cách mạng hữu nghị. Nếu có một ngày anh ấy thật sự không thể đứng dậy, Đường Tiêu Tiêu tôi sẵn lòng làm vợ anh ấy, chăm sóc anh ấy cả đời."
"Tiêu Tiêu." mẹ Tống nhìn cô gái trước mặt, mấy ngày nay bà cũng nghe được một số tin đồn, nói Tống Cảnh Chi sẽ không khỏi được.
Tuy bác sĩ nói phải mất ba tháng, nhưng lâu vậy rồi mà Tống Cảnh Chi không có tiến triển, bà và cha Tống cũng rất lo lắng. Nhưng bà chỉ dám len lén lau đi nước mắt vào buổi tối, cha Tống chỉ có thể vừa hút thuốc, vừa thở dài.
Không ngờ cô gái này lại đứng ra, đứng ở phía trước người một nhà bọn họ.
Tống Cảnh Chi cảm thấy đôi mắt có chút khô khốc, anh nắm đầu gối của mình.
Cô lại nói như vậy ở trước mặt nhiều người thế này?
Cô thật sự chắc chắn rằng anh sẽ khỏi sao? Cô nói vậy để làm gì? Thật sự muốn cả đời chăm sóc một người tàn tật ư? Là vì trách nhiệm? Hay là vì?
Thật ra chính anh đã có chút dự cảm, chân của anh có lẽ không thể lành lại.
Hơn một tháng qua, đầu gối của anh đã không còn đau đớn như lúc trước, cũng không còn bất kỳ cảm giác nào.
Chỉ là anh chưa bao giờ dám ở trước mặt cô, ở trước mặt cha mẹ biểu hiện ra ngoài.
Đường Tiêu Tiêu như thể cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại, vừa lúc thấy Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô. Cô chạy về phía anh, Tống Cảnh Chi theo ý thức lăn xe lăn muốn rời đi.
Nhưng làm sao anh có thể nhanh bằng cô được, cô chạy tới, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, ngồi xổm ở trước mặt của anh.
"Tống Cảnh Chị, tôi tin rằng sẽ có ngày anh khỏe lại, anh không được từ bỏ đâu, biết không?"
Thật ra mấy ngày nay bọn họ ở bên nhau cả ngày, sao cô không biết tâm trạng của anh thế nào chứ? Chính bởi vì như vậy, cô mới không dám tùy tiện cho anh dùng ngọc lộ, cô sợ không có hiệu quả thì sẽ lãng phí.
Anh nhìn thấy đôi mắt của cô còn có ánh nước, lóe ra vẻ kiên định và sáng ngời, đây là ánh sáng lấp lánh nhất thế gian.
Cô nở nụ cười rạng rỡ với anh, lúm đồng tiền trên má là cảnh sắc đẹp nhất mà Tống Cảnh Chi từng thấy.
"Chúng ta về nhà." Cô đứng dậy đẩy anh đi về phía trước.
Các thôn dân nhìn bóng lưng của bọn họ, không ai bởi vì hành động vừa rồi của Đường Tiêu Tiêu mà lời ra tiếng vào, ngược lại có người bắt đầu chỉ vào Trân Phượng Nha.
"Hai người tốt như vậy, mà bà cũng nhẫn tâm nói lời ác ý. Trần Phượng Nha, bà có trái tim không vậy."
"Đúng vậy, bà là hạng lòng lang dạ sói, bị bắn chết cũng đáng, bồi thường tiền cũng đáng."
"Tôi khinh, thiếu chút nữa làm hại cả thôn không có được danh hiệu tiên tiến."
Tình huống phía sau Đường Tiêu Tiêu không có tâm trạng tâm, hiện tại cô phải trở về làm đồ ăn ngon, để đãi cho bản thân.
Còn phải uống thật nhiều nước giếng, rơi nhiều nước mắt cá sấu như vậy, cần phải bổ sung nước thật tốt.
Lúc này nước giếng vừa lạnh vừa ngọt, chính là đồ tốt để giải nhiệt mùa hè.
Gần đây đang truyền tin là chân Tống Cảnh Chi không khỏi, cô không phải chưa từng nghe qua.
Nói sau này anh không tìm được vợ, cô cũng đã nghe, ngay cả tin đồn về chuyện của hai người họ, cô cũng đã nghe qua.
Sau khi cô trải qua sóng to gió lớn ở kiếp sau, cho tới bây giờ vẫn chưa từng để tâm đến những lời này. Nhưng hôm nay giáp mặt nghe thấy có người nói Tống Cảnh Chi, cô thật sự nổi giận.
"Hôm nay Đường Tiêu Tiêu tôi nói rõ ở đây, nếu như tôi còn nghe thấy nửa câu nói xấu Tống Cảnh Chị, tôi thấy lân nào đánh lần đó." Cô nhìn quanh bốn phía một lượt, khí thế là người bề trên ở kiếp trước lập tức phóng ra hết.
Trân Phượng Nha nhìn cô, toàn thân run rẩy, cô gái này thật đáng sợ.
"Tôi và Tống Cảnh Chi cùng ở Từ Sơn cứu nạn, trong cơn động đất là anh ấy đã cứu tôi, đây là quan hệ cách mạng hữu nghị. Nếu có một ngày anh ấy thật sự không thể đứng dậy, Đường Tiêu Tiêu tôi sẵn lòng làm vợ anh ấy, chăm sóc anh ấy cả đời."
"Tiêu Tiêu." mẹ Tống nhìn cô gái trước mặt, mấy ngày nay bà cũng nghe được một số tin đồn, nói Tống Cảnh Chi sẽ không khỏi được.
Tuy bác sĩ nói phải mất ba tháng, nhưng lâu vậy rồi mà Tống Cảnh Chi không có tiến triển, bà và cha Tống cũng rất lo lắng. Nhưng bà chỉ dám len lén lau đi nước mắt vào buổi tối, cha Tống chỉ có thể vừa hút thuốc, vừa thở dài.
Không ngờ cô gái này lại đứng ra, đứng ở phía trước người một nhà bọn họ.
Tống Cảnh Chi cảm thấy đôi mắt có chút khô khốc, anh nắm đầu gối của mình.
Cô lại nói như vậy ở trước mặt nhiều người thế này?
Cô thật sự chắc chắn rằng anh sẽ khỏi sao? Cô nói vậy để làm gì? Thật sự muốn cả đời chăm sóc một người tàn tật ư? Là vì trách nhiệm? Hay là vì?
Thật ra chính anh đã có chút dự cảm, chân của anh có lẽ không thể lành lại.
Hơn một tháng qua, đầu gối của anh đã không còn đau đớn như lúc trước, cũng không còn bất kỳ cảm giác nào.
Chỉ là anh chưa bao giờ dám ở trước mặt cô, ở trước mặt cha mẹ biểu hiện ra ngoài.
Đường Tiêu Tiêu như thể cảm nhận được gì đó mà quay đầu lại, vừa lúc thấy Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô. Cô chạy về phía anh, Tống Cảnh Chi theo ý thức lăn xe lăn muốn rời đi.
Nhưng làm sao anh có thể nhanh bằng cô được, cô chạy tới, bàn tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của anh, ngồi xổm ở trước mặt của anh.
"Tống Cảnh Chị, tôi tin rằng sẽ có ngày anh khỏe lại, anh không được từ bỏ đâu, biết không?"
Thật ra mấy ngày nay bọn họ ở bên nhau cả ngày, sao cô không biết tâm trạng của anh thế nào chứ? Chính bởi vì như vậy, cô mới không dám tùy tiện cho anh dùng ngọc lộ, cô sợ không có hiệu quả thì sẽ lãng phí.
Anh nhìn thấy đôi mắt của cô còn có ánh nước, lóe ra vẻ kiên định và sáng ngời, đây là ánh sáng lấp lánh nhất thế gian.
Cô nở nụ cười rạng rỡ với anh, lúm đồng tiền trên má là cảnh sắc đẹp nhất mà Tống Cảnh Chi từng thấy.
"Chúng ta về nhà." Cô đứng dậy đẩy anh đi về phía trước.
Các thôn dân nhìn bóng lưng của bọn họ, không ai bởi vì hành động vừa rồi của Đường Tiêu Tiêu mà lời ra tiếng vào, ngược lại có người bắt đầu chỉ vào Trân Phượng Nha.
"Hai người tốt như vậy, mà bà cũng nhẫn tâm nói lời ác ý. Trần Phượng Nha, bà có trái tim không vậy."
"Đúng vậy, bà là hạng lòng lang dạ sói, bị bắn chết cũng đáng, bồi thường tiền cũng đáng."
"Tôi khinh, thiếu chút nữa làm hại cả thôn không có được danh hiệu tiên tiến."
Tình huống phía sau Đường Tiêu Tiêu không có tâm trạng tâm, hiện tại cô phải trở về làm đồ ăn ngon, để đãi cho bản thân.
Còn phải uống thật nhiều nước giếng, rơi nhiều nước mắt cá sấu như vậy, cần phải bổ sung nước thật tốt.
Lúc này nước giếng vừa lạnh vừa ngọt, chính là đồ tốt để giải nhiệt mùa hè.