Chương 43: Em Là Người Yêu Của Anh 1
"Anh vốn cho là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không ngờ cô ấy lại tìm tới nơi này. Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, anh rất vui nhưng anh lại phải đuổi cô ấy đi vì những lời người ta bàn tán ra vào trong thôn là một chuyện mà cô gái ấy không thể tiếp nhận nổi."
"Tống Cảnh Chi, anh đừng nói nữa." Cô nhào tới ôm anh, gào khóc ở trên vai anh, ở kiếp trước cô không hề biết những chuyện này, không hề biết chút nào cả.
Chờ cô khóc đủ rồi, anh đỡ cô dậy, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh mang theo sự van xin.
"Em đừng đi." Anh biết nếu như cô nhất quyết quay về thành phố Kinh thì anh không những không ngăn cản cô mà còn sẽ dùng tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để mở đường cho sự thành công sau này của cô.
"Vậy bây giờ quan hệ của hai chúng ta là gì?" Cô hỏi.
Tống Cảnh Chi hơi sửng sốt, không ngờ cô không những không đáp mà còn hỏi ngược lại.
"Tống Cảnh Chi, có phải anh muốn giở trò lưu manh không? Anh kéo tay em, lại còn tỏ tình với em." Đột nhiên cô đứng dậy.
"Người yêu, em là người yêu của anh." Anh sợ cô lao ra cửa, vội vàng kéo lấy tay cô.
"Còn gì nữa?" Cô phá lên cười nhưng anh vẫn chưa nói ra điều quan trọng nhất.
"Cho dù chân anh có khỏi hay không, em cũng sẽ là vợ của anh." Anh biết đây là lời cô muốn nghe nhất.
Khi Tống Cảnh Chi thật sự nói ra những lời này, trái lại Đường Tiêu Tiêu là người đỏ mặt.
Mặc dù kiếp trước có rất nhiều người đàn ông đã tỏ tình với cô nhưng đây là Tống Cảnh Chỉ đấy, anh lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời này.
Đây có phải là anh trai nhỏ ngây thơ dù bị cô chọc ghẹo một chút đã cảm thấy ngại ngùng không?
Trong phòng bếp, mẹ Tống không yên lòng cắt rau, cha Tống sợ bà ấy cắt vào tay nên lấy dao trong tay bà ấy đi.
"Để tôi cắt cho."
"Cha nó, con trai của chúng ta thông suốt rôi đúng không?”
"Đúng vậy." Cha Tống vừa trả lời vừa cắt rau.
"Vậy không phải chúng ta sắp chuẩn bị chuyện vui đấy chứ?" Mẹ Tống cảm thấy vẫn có chút không chân thật.
"Dù sao cũng phải qua hỏi cha mẹ của thanh niên trí thức Tiểu Đường đã rồi mới nói được, chuyện này không thể vội, chân của Cảnh Chi còn chưa lành đâu."
Mẹ Tống nhìn về phía cha Tống, bà ấy hiểu ý của ông ấy, nếu như chân của Tống Cảnh Chi thật sự không thể lành thì cho dù Đường Tiêu Tiêu có nguyện ý thì nhà bọn họ cũng không thể đồng ý, đó không phải là hại người cả đời hay sao?
Hai người đứng trong phòng, anh nhìn em, em nhìn anh cũng không nói được lời nào.
"Em muốn rửa mặt." Cuối cùng vẫn là Đường Tiêu Tiêu phá vỡ sự yên lặng.
“Anh đi lấy nước cho em." Anh đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng của anh, cô hài lòng với Tống Cảnh Chi ở mọi phương diện, nếu như đời này lập gia đình thì cô cũng chỉ nguyện ý là anh mà thôi.
Bây giờ điều mà cô nên tính toán chính làm sao để cho anh uống ngọc lộ.
"Em nghT gì vậy?”
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tống Cảnh Chi đẩy xe lăn tới, trên đùi của anh có một chậu nước.
"Đang nghĩ nếu như em không từ thôn Ngọc Hồ xuống thôn thì chờ lúc chân anh khỏi, anh có đi tìm em không?”
Tay anh vắt khăn lông ngừng một lát: "Không." Dẫu sao khi đó chẳng qua là anh tương tư đơn phương.
Cô trợn mắt nhìn anh, người này không thể nói dễ nghe một chút hay sao, dỗ cô một chút cũng được mà.
"Có điều anh sẽ hỏi thăm tin tức của em." Chắc chắn cô sẽ không sao.
"Vậy còn được." Nghe anh nói như vậy, trên mặt cô lộ ra nụ cười, ngay sau đó cô duỗi khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần để anh rửa mặt cho cô.
"Em tự, tự lau đi, như vậy không tốt đâu." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đưa đến trước mặt, tai của Tống Cảnh Chi lại đỏ lên.
"Tự lau thì tự lau, sau này anh cầu xin lau cho em, em cũng không muốn đâu." Cô nhận lấy khăn anh đưa cho lau mặt.
"Sau này, vẫn phải lau."
"Tống Cảnh Chi, anh đừng nói nữa." Cô nhào tới ôm anh, gào khóc ở trên vai anh, ở kiếp trước cô không hề biết những chuyện này, không hề biết chút nào cả.
Chờ cô khóc đủ rồi, anh đỡ cô dậy, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh mang theo sự van xin.
"Em đừng đi." Anh biết nếu như cô nhất quyết quay về thành phố Kinh thì anh không những không ngăn cản cô mà còn sẽ dùng tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để mở đường cho sự thành công sau này của cô.
"Vậy bây giờ quan hệ của hai chúng ta là gì?" Cô hỏi.
Tống Cảnh Chi hơi sửng sốt, không ngờ cô không những không đáp mà còn hỏi ngược lại.
"Tống Cảnh Chi, có phải anh muốn giở trò lưu manh không? Anh kéo tay em, lại còn tỏ tình với em." Đột nhiên cô đứng dậy.
"Người yêu, em là người yêu của anh." Anh sợ cô lao ra cửa, vội vàng kéo lấy tay cô.
"Còn gì nữa?" Cô phá lên cười nhưng anh vẫn chưa nói ra điều quan trọng nhất.
"Cho dù chân anh có khỏi hay không, em cũng sẽ là vợ của anh." Anh biết đây là lời cô muốn nghe nhất.
Khi Tống Cảnh Chi thật sự nói ra những lời này, trái lại Đường Tiêu Tiêu là người đỏ mặt.
Mặc dù kiếp trước có rất nhiều người đàn ông đã tỏ tình với cô nhưng đây là Tống Cảnh Chỉ đấy, anh lại có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời này.
Đây có phải là anh trai nhỏ ngây thơ dù bị cô chọc ghẹo một chút đã cảm thấy ngại ngùng không?
Trong phòng bếp, mẹ Tống không yên lòng cắt rau, cha Tống sợ bà ấy cắt vào tay nên lấy dao trong tay bà ấy đi.
"Để tôi cắt cho."
"Cha nó, con trai của chúng ta thông suốt rôi đúng không?”
"Đúng vậy." Cha Tống vừa trả lời vừa cắt rau.
"Vậy không phải chúng ta sắp chuẩn bị chuyện vui đấy chứ?" Mẹ Tống cảm thấy vẫn có chút không chân thật.
"Dù sao cũng phải qua hỏi cha mẹ của thanh niên trí thức Tiểu Đường đã rồi mới nói được, chuyện này không thể vội, chân của Cảnh Chi còn chưa lành đâu."
Mẹ Tống nhìn về phía cha Tống, bà ấy hiểu ý của ông ấy, nếu như chân của Tống Cảnh Chi thật sự không thể lành thì cho dù Đường Tiêu Tiêu có nguyện ý thì nhà bọn họ cũng không thể đồng ý, đó không phải là hại người cả đời hay sao?
Hai người đứng trong phòng, anh nhìn em, em nhìn anh cũng không nói được lời nào.
"Em muốn rửa mặt." Cuối cùng vẫn là Đường Tiêu Tiêu phá vỡ sự yên lặng.
“Anh đi lấy nước cho em." Anh đẩy xe lăn ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng của anh, cô hài lòng với Tống Cảnh Chi ở mọi phương diện, nếu như đời này lập gia đình thì cô cũng chỉ nguyện ý là anh mà thôi.
Bây giờ điều mà cô nên tính toán chính làm sao để cho anh uống ngọc lộ.
"Em nghT gì vậy?”
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tống Cảnh Chi đẩy xe lăn tới, trên đùi của anh có một chậu nước.
"Đang nghĩ nếu như em không từ thôn Ngọc Hồ xuống thôn thì chờ lúc chân anh khỏi, anh có đi tìm em không?”
Tay anh vắt khăn lông ngừng một lát: "Không." Dẫu sao khi đó chẳng qua là anh tương tư đơn phương.
Cô trợn mắt nhìn anh, người này không thể nói dễ nghe một chút hay sao, dỗ cô một chút cũng được mà.
"Có điều anh sẽ hỏi thăm tin tức của em." Chắc chắn cô sẽ không sao.
"Vậy còn được." Nghe anh nói như vậy, trên mặt cô lộ ra nụ cười, ngay sau đó cô duỗi khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần để anh rửa mặt cho cô.
"Em tự, tự lau đi, như vậy không tốt đâu." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đưa đến trước mặt, tai của Tống Cảnh Chi lại đỏ lên.
"Tự lau thì tự lau, sau này anh cầu xin lau cho em, em cũng không muốn đâu." Cô nhận lấy khăn anh đưa cho lau mặt.
"Sau này, vẫn phải lau."