Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 46

Nhìn thấy biểu cảm căng thẳng của cô gái bên cạnh, anh đưa bàn tay to lớn của mình ra nắm lấy và siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hôm nay đôi mắt đen như hồ nước sâu của anh tràn ngập bóng hình của cô.

Cô để lộ má lúm đồng tiên hướng về phía anh, dù kết quả có ra sao thì đời này anh đã có cô.

Ba người nhanh chóng tới được bệnh viện bởi vì thân phận của Tống Cảnh Chi là quân nhân nên bọn họ không cần xếp hàng.

Tống Cảnh Chi nằm sấp ở trên giường, bác sĩ tháo băng ra và kiểm tra cẩn thận cho anh.

Thời gian trôi qua rất lâu, Tống Vĩ lo lắng đi vòng quanh mãi trong phòng điều trị còn Đường Tiêu Tiêu ma sát hai tay liên tục.

"Tôi nhớ đã từng đọc tư liệu về quá trình điều trị phẫu thuật của cậu rồi, hồi ấy nói rằng việc hồi phục sẽ mất ít nhất ba tháng." Lúc ấy khi các đồng đội đưa anh về, họ lo lắng rằng anh sẽ xảy ra chuyện gì đó trong quá trình hồi phục nên họ quyết định đưa tư liệu đến bệnh viện."

"Hồi phục rất tốt, các mạch máu và kinh mạch đã phát triển rất tốt, các vết thương ngoài da và vết khâu sau phẫu thuật cũng đã lành nên không cần phải dùng băng gạc nữa."

Đường Tiêu Tiêu tiến lên nhìn một cái, quả nhiên hoàn toàn khác với lúc bôi thuốc ngày hôm qua.

Trong lòng cô cảm thấy lo lắng, may mà trong khoảng thời gian này cô đã đổi thuốc, nếu không lúc này nhất định cha Tống sẽ nghi ngờ.

"Hiện tại cậu thử đứng lên xem." Bác sĩ nói.

"Tôi có thể tự đứng lên sao?" Đối với điểm này, Tống Cảnh rất nghi ngờ. Rõ ràng vừa rồi họ đẩy xe lăn của anh đi vào.

"Nếu như mạch máu và kinh mạch đã phát triển tốt thì chắc chắn xương cũng sẽ phát triển rất tốt nên việc tự đứng lên không thành vấn đề."

"Được." Anh gật đầu, thử đặt chân xuống đất rồi đứng dậy khỏi giường.

Đường Tiêu Tiêu và Tống Vĩ đều rất lo lắng nhìn anh, nhất là Đường Tiêu Tiêu đưa tay ra vì sợ anh bị ngã.

Tống Cảnh Chi đặt chân xuống mặt đất, cảm giác mềm nhữn mà anh tưởng tượng không hề xuất hiện. Anh dùng hai tay chống giường, hai chân dùng sức chậm rãi đứng dậy.

"Đứng lên, anh hai, anh đứng lên đi." Tống Vĩ hô to đầy phấn khởi.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng lên, Đường Tiêu Tiêu đứng một bên rơi nước mắt.

Quá tốt rồi, Tống Cảnh Chi của kiếp trước dành nửa đời còn lại trên xe lăn đã đứng dậy được rồi.

"Em đừng khóc." Anh đưa một tay ra chạm vào tóc cô.

"Ừm, đây là chuyện tốt, em sẽ không khóc." Cô lau nước mắt, mỉm cười với anh.

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi tương tác với nhau, bác sĩ cười nói: "Bây giờ, cậu hãy thử bước đi."

Bởi vì đã lâu không đi, các cơ bắp không nghe theo sai bảo khiến anh đi rất chậm nhưng cuối cùng anh đã bước được. "Rất tốt, sau khi trở về hãy luyện tập nhiêu hơn nhưng thời gian tập không nên quá lâu, rất nhanh thôi sẽ có thể khôi phục như bình thường." Bác sĩ cười nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu là biết được chăm sóc rất tốt."

"Là người yêu của tôi đang chăm sóc tôi." Tống Cảnh Chi nhìn vê phía Đường Tiêu Tiêu.

"Không có." Đây là lần đầu tiên anh giới thiệu với người khác như vậy khiến cho khuôn mặt nhỏ của Đường Tiêu Tiêu đỏ lên.

"Anh hai, anh và thanh niên trí thức Đường, hai người đang yêu nhau sao?" Chẳng trách ngày hôm qua thanh niên trí thức Đường lại nói như vậy." Dường như Tống Vĩ đã phát hiện ra chuyện không thể nào.

Tống Cảnh Chi nhìn anh ấy một cái, không thấy cô gái nhà anh đang đỏ mặt sao.

Tống Vĩ bị anh trừng mắt nhìn nên lập tức im miệng, từ nhỏ người mà anh ấy sợ nhất không phải là cha của anh ấy. Là người anh hai trước mặt này đây, chỉ cần anh hai trợn mắt, nói không chừng một lúc nữa lại làm gì đó để đối phó với anh ấy.

Sau khi tạm biệt bác sĩ, ba người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện nhưng Tống Cảnh Chi không ngôi xe lăn nữa mà nhất quyết muốn tự đi ra khỏi bệnh viện.

Khi trở lại thôn, vừa mới tới cửa thôn, Tống Cảnh Chi đã muốn Tống Vĩ dừng lại.

"Sao vậy?" Đường Tiêu Tiêu nhìn anh.

Lúc này là giờ tan làm, mọi người đang chuẩn bị về nhà ăn cơm.

"Em dìu anh đi về đi, anh muốn để cho họ thấy người em sắp ga không phải là một kẻ tàn phế.”