Mình có bán source code, ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @bebungbudev metruyenhay.net
Mục lục
Tùy chỉnh
Thông Tin
Đầu trang

Chương 47: Cô Ấy Là Vợ Tương Lai Của Tôi 1

Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía anh, sau khi nhận được ánh mắt kiên định của anh thì không thể nào thốt ra lời nói vốn đang định từ chối.

"Được, em dìu anh về."

Đường Tiêu Tiêu dìu anh xuống máy kéo. Tống Vĩ định ngừng máy kéo ở cửa thôn để đi bộ đưa bọn họ về trước.

"Tiểu Vĩ, em lái máy kéo đi trước đi, tụi anh sẽ tự đi về." Tống Cảnh Chi quay đầu nói với Tống Vĩ.

"Anh hai." Anh ấy sợ anh hai mình chướng mắt, lắm mồm với thanh niên trí thức Đường.

"Đi đi. Tiêu Tiêu là chị dâu hai tương lai của em, là chị dâu hai duy nhất." Tống Cảnh Chi nhìn Đường Tiêu Tiêu nói ra câu này.

"Vâng, anh hai."

Đợi Tống Vĩ lái máy kéo rời đi rồi, Đường Tiêu Tiêu mới dìu Tống Cảnh Chi đi về phía trước.

Quả nhiên trên đường đã gặp không ít thôn dân tan làm. Mọi người đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tống Cảnh Chi, dù gì hôm qua cũng có nhiều người nhìn thấy anh ngồi xe lăn ra ngoài.

"Cảnh Chi đã khỏe rồi đấy à?" Người hỏi là bác Thôi gái. Nhà bà ấy có quan hệ khá tốt với nhà họ Tống.

"Bác gái, cháu đã khỏe rồi ạ. Qua quãng thời gian nữa sẽ hoàn toàn bình phục."

"Khỏi rồi thì tốt. May mà có thanh niên trí thức Đường. Cảnh Chi, cháu nhớ phải đối tốt với người ta đấy."

"Tất nhiên rồi bác gái."

Chào tạm biệt bác gái xong, hai người tiếp tục tiến về phía trước. Không ít người đã nghe qua chuyện hôm qua, nên không nói gì va chuyện Đường Tiêu Tiêu dìu Tống Cảnh Chỉ.

Mọi người đều chỉ hỏi han vài câu vê chân của Tống Cảnh Chi, dù gì thân phận của cả hai đều bày ra đó, đâu thể đi tìm kích thích giống như Trần Phượng Nha.

Nhưng cũng có người lao vào họng súng, là chị em dâu với Trân Phượng Nha tên là Dương Chiêu Đệ. Trong nhà có một cô con gái, thấy Tống Cảnh Chi điển trai, là sĩ quan có tiền trợ cấp cao nên muốn kết thân.

Nhưng lần này nhìn thấy Tống Cảnh Chi nằm ngang trở về, sợ anh không khỏe nên muốn quan sát thêm. Ai ngờ còn chưa đâu vào đâu bỗng nhảy ra một Đường Tiêu Tiêu, kết quả bây giờ người cũng khỏe lên rồi.

"Ôi chao, Cảnh Chi đấy à? Bây giờ đã khỏe rồi sao? Hai đứa thế này là không được. Tôi nói này thanh niên trí thức Đường, nếu Cảnh Chi đã khỏe rồi thì cô làm thế này là không thích hợp."

Bà ta vừa nói vừa đi về phía hai người: "Nào nào nào, Cảnh Chi, để thím dìu cháu về nhé."

"Không cần đâu." Tống Cảnh Chi kéo Đường Tiêu Tiêu lùi lại: "Tôi và thanh niên trí thức Đường đã đính hôn rồi, cô ấy là vợ tương lai của tôi nên chẳng có gì không thích hợp cả."

Đường Tiêu Tiêu chớp mắt nhìn anh. Chúng ta đính hôn hồi nào, sao tôi không biết gì thế?

"Chuyện này, hai đứa mới quen chưa được bao lâu mà đã đính hôn rồi. Cháu đừng có mà lừa thím. Thím nói này Cảnh Chi, cô vợ này phải hiểu tận gốc rễ mới tốt. Nhà thím..." "Tôi nói này Dương Chiêu Đệ, hôm qua chị dâu nhà bà mới đến bồi thường tiền, hôm nay bà lại đến gây sự. Mấy người cho rằng nhà họ Tống tôi không có ai à?" Người lên tiếng là mẹ Tống.

Tống Vĩ đi giao xe lăn, roi nói với bà rằng Tống Cảnh Chi đã khỏe rồi nên bà ra ngoài xem, vừa hay chứng kiến cảnh tượng này.

Đường Tiêu Tiêu nhớ anh đã đi một quãng đường rất dài, cộng thêm việc đã đứng chào hỏi khá nhiều người, sợ anh chịu không nổi.

"Thím, chúng ta về trước thôi."

"Được, về nhà thôi nào." Mẹ Tống dìu bên còn lại của Tống Cảnh Chi. Ba người cứ thế hắt hủi Dương Chiêu Đệ sang một bên.

"Dương Chiêu Đệ, có phải bà vẫn muốn giới thiệu Tiểu Mai nhà bà cho Cảnh Chi không?” Người cất tiếng hỏi là quả phụ Tào trong thôn.

Dù là một quả phụ, nhưng vì đã ở góa hai mươi năm nay. Đầu tiên là phụng dưỡng cha mẹ chồng đến cuối đời, rồi lại nuôi nấng ba đứa con trong nhà, cho bọn họ lập gia đình nên rất có danh tiếng trong thôn.

"Tôi nói này, chuyện mất mặt như này bà đừng có mà nghĩ đến nữa. Không phải ai cũng có thể so bì với thanh niên trí thức Đường đâu." Bà ấy cũng có mặt trong cảnh tượng ngày hôm qua.

Ban đầu bà ấy cũng cảm thấy không ổn khi thấy một cô gái như Đường Tiêu Tiêu chăm sóc cho Tống Cảnh Chi, nhưng hôm qua lời nói của Đường Tiêu Tiêu đã khiến bà ấy nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.

"Tôi cần bà quản chắc." Nói xong câu này, Dương Chiêu Đệ vội vàng rời đi.